ái phi nghe nói nàng muốn trèo tường
- Những vỉa hè nát tươm dưới bánh ô tô, xe máy. - Công nghệ thu phí vào nội đô Hà Nội: Liệu có lạc hậu ngay từ đề án? - Quốc hội sẽ miễn nhiệm Bộ trưởng Bộ Giao thông vận tải Nguyễn Văn Thể tại kỳ họp thứ 4 Quốc hội khóa XV căn cứ nguyện vọng cá nhân và phân công của cấp có thẩm quyền. - Chính
Quách Tường vội nói: - Xin chớ nói tên của tôi ra. Vì nàng thấy tai họa gây nên rất lớn, kết quả không biết ra sao, nàng không muốn liên lụy đến cha mẹ nên nàng không muốn Trương Quân Bảo nói tới tên mình. Nàng tiếp nhanh: - Chúng ta vượt qua núi mà chạy.
"Thái hậu," Hồng Tiêu là cung nữ hầu hạ Thái hậu đã lâu, cũng là người được việc nhất, sau khi nghe thái giám truyền lời của Hoàng đế, bà vội đỡ lấy chủ nhân mình. "Giỏi lắm, đúng là đứa con ngoan của ai gia."
motor nmax tidak bisa starter bunyi tek tek. Thể loại ngôn tình, cung đình, hài, sủng, lại liền phát hiện mình xuyên không , từ cô gái mười bảy biến thành một tiểu cô nương ba tuổi? Cái gì mà phi tử với chẳng phi tử , nàng đây không nghĩ sẽ chết già trong cung, mới nhìn cung rộng tới nỗi không thấy tường thảnh , cổng cung là có thể tưởng tượng vcuộc sống sau này sẽ vất vả thế nào ,một là bị hạ độc,hai là bị hạ kế, hoặc là trực tiếp bị đoản kiếm cắm vào lồng ngực , nhưng mà chết kiểu gì nàng cũng không muốn , vì thế , nàng quyết định trốn ra ngoài ……Lúc 3 tuổiNày, tiểu hài tử này là ai? Sao lại kéo quần nàng quyết không buông?“Nhất, nhất……” Tay tiểu hài tử dần dần nâng lên, thêm tý sức lực sau đó bò đứng dậy ,“Tất tất”, rồi nó hít mạnh nước Quần bị nó kéo?Không sao, không sao, dù sao nàng mới 3 tuổi, bị một tiểu hài tử nhìn cũng không sao.“A A……” Môi của tiểu hài tử trực tiếp đặt trên cặp mông khả ái của nàng.“Ta, muốn, ra, ngoài!” Nàng lớn tiếng 10 tuổi “Đi đâu?” Hắn lạnh lùng nhìn thân ảnh lén la lén lút.“Nhà vệ sinh.” Đem túi đồ ném ra ngoài tường , nàng bắt đầu dựng thang, tốc độ lưu loát đó là do nàng không ngừng tích lũy kinh nghiệm trong bảy năm qua.“Đi nhà vệ sinh bên ngoài cung?” Gân xanh ùn ùn kéo tới trên trán.“Không đúng, phải đi nhà vệ sinh ở kỹ viện, nhìn xem thế nào.” Nàng một thân nam trang hứng phấn leo lên.“Trở về ngủ.” Một nhát kiếm chém đứt cây thang,hắn ôm lấy thân ảnh nhỏ yêu kiều ngã xuống,sau đó biến mất……Lúc 17 tuổi “Ái phi, lại bị mộng du?” Hắn ngồi trên nhuyễn kiệu, chậm rãi phe phẩy quạt.“A,có tên Vương gia nói muốn dẫn ta ra ngoài.” Thực rõ ràng, nàng trốn tránh trách nhiệm, coi như chuyện không liên quan mình, tiếp tục trèo tường.“Lôi vương gia đi chém, ái phi, lần sau đừng như vậy, trang điểm đậm thế này, ai thấy cũng nói nàng là hoàng phi, vốn rât xấu, cho nên đừng đi ra ngoài dọa người mà.”Nghiêng mặt, nàng âm ngoan cười ,vẫn là, muốn, ra, ngoài !
Tỉnh lại liền phát hiện chính mình xuyên không , từ cô gái mười bảy biến thành một tiểu cô nương ba tuổi? Cái gì phi tử không phi tử , nàng mới không nghĩ sẽ chết già trong cung, chỉ là nhìn trông không đến cuối thành cung, liền có thể tưởng tượng tượng về sau chính mình sinh sống sẽ vất vả cỡ nào,nào là bị hạ độc, bị hạ kế, hoặc là trực tiếp bị đoản kiếm cắm vào trong lồng ngực , vô luận là chết kiểu gì, nàng cũng không muốn, cho nên, nàng quyết định trốn ra ngoài……Ba tuổi là lúcChính là, tiểu hài tử này là ai? Sao lại kéo quần nàng không buông?“Nhất, nhất……” Tay tiểu hài tử dần dần nâng lên, nương nhờ chút lực đạo hắn bắt đầu leo lên,“Tất tất”, sau đó dùng lực hít lấy nước Quần thế nhưng bị hắn kéo ?Không sao, không sao, dù sao nàng mới 3 tuổi, bị một tiểu hài tử nhìn cũng không sao.“Ngô ngô……” Môi của tiểu hài tử trực tiếp đặt ở trên cặp mông khả ái.“Ta, cần, ra, ngoài!” Nàng lớn tiếng hò tuổi là lúc“Đi đâu?” Hắn mắt lạnh nhìn bóng dáng lén la lén lút.“Nhà vệ sinh.” Đem túi đồ ném ra ngoài tường , nàng bắt đầu dựng thang, tốc độ lưu loát đó là do nàng trong bảy năm không ngừng tích lũy kinh nghiệm.“Đi nhà vệ sinh ở ngoài cung?” Trên trán gân xanh hiện lên.“Không đúng, phải đi nhà vệ sinh ở kỹ viện, nhìn xem.” Một thân nam trang, nàng hưng phấn mà bắt đầu leo lên.“Trở về ngủ.” Một nhát kiếm chém đứt cây thang, ôm lấy bóng dáng nhỏ yêu kiều ngã xuống, trực tiếp biến mất……Mười bảy tuổi là lúc“Ái phi, lại bị mộng du?” Hắn ngồi ở trên nhuyễn kiệu, chậm rãi phe phẩy quạt.“A,là tên Vương gia nói muốn dẫn ta ra ngoài.” Thực rõ ràng nàng trốn tránh trách nhiệm, sự không liên quan mình, vẫn là tiếp tục trèo lên.“Vương gia đem đi chém, ái phi, lần sau đừng như vậy, trang điểm đậm như vậy, ai thấy cũng nói nàng là hoàng phi, vốn là xấu, cho nên đừng đi ra ngoài dọa người.”Nghiêng mặt, nàng âm ngoan cười ,vẫn là, cần, ra, ngoài !
Nữ chính từ khi xuyên không thì luôn bỡ ngỡ, lúc ba tuổi miệng luôn gọi " Nhất...Nhất" nên được Thái hoàng Thái Hậu đặt cho cái tên Y Y, lại còn được ban hôn cưới hoàng thượng sau này, nghĩa là nàng sẽ trở thành hoàng hậu. Thế nhưng nàng chẳng mảy may quan tâm đến việc đó, cứ mãi rong chơi vui đùa và nghĩ cách để thoát khỏi hoàng chính là Phù Vân Khâu Trạch - cũng chính là vị Hoàng Thượng, người mà Y Y được thái hậu ban hôn. Tính khí vô cùng bá đạo, cưng chiều, sủng nịnh tiểu Y Y hết mức. Một tiếng cũng " Ái phi... " hai tiếng cũng " Ái Phi... ". Biết rõ âm mưu muốn trốn khỏi hoàng cung của nàng nên quyết không bao giờ để nàng có thể đạt tình của Y Y với Phù Vân Khâu Trạch rồi sẽ đi đến đâu ? Liệu họ có sống hạnh phúc trong chốn thâm cung này không ? Liệu kế hoạch vượt tường của nàng Ái phi Y Y có thành công ? Tất cả sẽ được giải đáp qua bộ truyện " Ái phi, Nghe nói nàng muốn trèo tường ". Bên cạnh đó còn là những màn khẩu chiến vô cùng vui nhộn, những màn sủng nịnh khiến người đọc phải ghen tỵ. Cốt truyện nhẹ nhàng, tình tiết thú vị. Hãy cùng đón đọc xem nhé!
Thái hoàng Thái Hậu vừa rời đi, Y Y liền lấy cớ muốn đi nhà vệ sinh, sau đó chạy ra ngoài [ đương nhiên là mặc các cung nữ không biết lấy hài từ đâu ra nữa ].Nói đùa gì vậy, cái gì phi tử không phi tử , nàng mới không nghĩ chết già trong cung, chỉ là vấn an không hết cung, liền có thể tưởng tượng về sau cuộc sống sẽ vất vả cỡ nào, nào là bị hạ độc, bị hạ kế, hoặc là trực tiếp bị chủy thủ đâm vào lồng ngực, vô luận là kiểu chết thế nào, nàng cũng không muốn, cho nên, nàng quyết định trèo tường xuất cung……Nhưng là, tường này thật đúng là…… cao a!Nhảy vài cái, đừng nói đầu tường , ngay cả góc tường đều cao hơn so với sao bây giờ, ba tuổi, quả thực không phải cái tuổi có thể giỡn,mà không chỉ còn nhỏ, liền ngay cả thân thủ cũng không linh hoạt, hơn nữa tại sao bên tường thành lại không có cái cây đại thụ nào? Ít nhất cũng cho nàng một địa điểm cất cánh chứ? Chỉ cần có thể nhảy ra, sống hay chết chính mình phụ trách không phải được rồi sao?“Lạch cạch……”Ân? Là ai đang nắm ống quần của nàng? Chẳng lẽ là bị phát hiện ? Y Y cứng ngắc quay đầu.“Nhất, nhất……”, tiểu nãi oa vui tươi hớn hở cười, một tay cầm lấy ống quần của nàng một tay chống trên mặt đất, lúc lắc lúc lắc muốn học theo nàng đứng hài tử nhà ai vậy? Y Y nghĩ nghĩ, có thể hay không là cái mà thái hoàng Thái Hậu ôm lúc nãy? Bất quá làm sao có thể, hắn còn có nhũ mẫu chăm sóc a , quên đi, đấy là việc nhà họ, trước hết nghĩ biện pháp nhảy ra rồi nói sau.“Tiểu nãi oa, hài tử ngoan là không thể nơi nơi chạy loạn , tỷ tỷ không rảnh cùng ngươi chơi, ngươi về nhà đi thôi.” Y Y cúi đầu ôn nhu nói, lại tiếp tục ngẩng đầu tự hỏi.“Nhất, nhất……” Tiểu nãi oa tay dần dần nâng lên, nương theo lực đạo hắn bắt đầu leo,“Tất tất”, sau đó dùng lực hít nước Quần bị hắn kéo ?Không quan hệ, không quan hệ, nàng cũng mới ba tuổi, bị cái nãi oa “nghịch” cũng không sao.“Ngô ngô……” môi của tiểu nãi oa trực tiếp hôn cái mông đáng yêu của nàng.“Ta, muốn, trèo, tường!” Nàng lớn tiếng hò tay kích động kéo quần lên, hai má bị bao phủ một tầng phấn hồng, không nghĩ tới tên nãi oa nho nhỏ lại to gan lớn mật như vậy, tuy rằng chỉ ba tuổi nhưng đây cũng là thân thể của mình, dù sao cũng sẽ có cảm giác ngượng ngùng a.“Hoàng Thượng!” Một tiếng hô to, vú em như hỏa tiễn vọt lại đây, ôm lấy tiểu nãi oa vẫn đang nắm quần áo Y Hoàng Thượng? Y Y chớp hai cần biết làm thế nào mà hắn có thể đào thoát khỏi nhũ mẫu, nhưng nếu chính mình bị nói thành một tiểu oa nhi thì thực không dễ làm.“Không nghĩ tới Hoàng Thượng thích hoàng phi như thế, nô tỳ chỉ xoay người một cái, Hoàng Thượng liền đi theo hoàng phi, thỉnh hoàng phi trách phạt!” Bà vú bất an cúi đầu, nếu không phải ôm Hoàng Thượng, nàng sớm đã quỳ xuống.“Bà vú xin đứng lên, không có việc gì, ta sẽ không bẩm báo với thái hoàng Thái Hậu hay bất luận kẻ nào, ngươi yên tâm.” Nguyên lai quan đại còn không sợ bị khảm đầu, ha ha, xem ra chính mình trừ bỏ so với chính mình đại quan, đều có thể đi ngang .Hoàng phi…… Nếu là vì danh hiệu này mà chết thì thực không đáng , vẫn là sớm chạy lấy người Y buồn bực nghĩ, rốt cuộc tường này, phải có tài năng như thế nào mới đi được ra ngoài?“Tạ hoàng phi!” Vô luận nàng có hay không nói cho kẻ nào, chính mình cũng không có biện pháp đi ngăn cản, một nô tỳ ở trong cung vô cùng nhỏ bé, bà vú thở dài.“Đúng rồi, hoàng phi vừa rồi có phải hay không kêu muốn trèo tường?”Ân? Từng giọt mồ hôi thay nhau xuất hiện, Y Y phẫn nộ cười, chính mình đã giúp nàng ta một lần , nàng ta tại sao không làm như chưa nghe thấy gì?“Là tìm không thấy nhà vệ sinh đi?” Bà vú kéo tay nàng đi đến trước một cái cửa,“Không cần nhảy tường,qua cánh cửa này là đến nơi, nhà vệ sinh ở đây a.”Không phải đâu? Tuyệt vọng nhìn bức tường cao , Y Y đột nhiên hiểu được nhân trung đều có nhân trung thủ, ngoài tường đều có tường cao ngăn đón đạo lý.người mạnh còn có người mạnh hơn
"Phù Vân Khâu Trạch, công phu diễn trò của ngươi quá tệ, có thể một nước mắt đầy mặt, một bên lại âm thầm tổn thượng ta một câu rồi một câu, dù sao ta đã rời khỏi hoàng cung, ta sẽ không trở về nữa, ngươi muốn hưu ta cũng được, ngươi cứ đi đường lớn của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, hai chúng ta từ nay đường ai nấy đi!" Chỉ vào huyệt động phía sau, nàng nghiến răng nghiến lợi nói, nhìn thấy hắn cả người rung lên, ngơ ngác nhìn chăm chú vào chính mình, hạ quyết tâm tràng không để ý tới. Lần này, kiên quyết xoay người rời đi, nghĩ rằng, thật vất vả mới thoát khỏi nơi giam cầm kia, mình mới sẽ không ngu ngốc quay trở về, mặc kệ Phù Vân Khâu Trạch tâm tình như thế nào, lúc trước hạ quyết tâm rồi, bây giờ có cơ hội thì phải nắm lấy, sao có thể quyến luyến một kẻ chỉ biết suốt ngày châm biếm mình chứ. "Y Y, Y Y, nàng đừng đi!" Hắn không thể tin được nàng cứ như vây mà đi, ngay cả quay đầu lại nhìn một cái cũng không có, dục mại khai bộ pháp, đồng tử màu tím đột nhiên co rút lại, cúi đầu, hắn chua sót cười, phía trên đầu gối đã nhuộm một mảnh màu đỏ tươi, di động một chút, toàn bộ xương cốt đều giống như bị vặn gãy, trụ được đến giờ phút này, đã muốn là cực hạn! Xem ra, ông trời cũng không giúp hắn, đây là trừng phạt dành cho hắn vì ngày ấy đã khiến nàng đau lòng sao? Thân ảnh bé xinh càng chạy càng xa, nháy mắt, đã biến mất trong tang cây rậm rạp, thiên không âm u lại nổi lên mưa nhỏ, trắng xóa, từng giọt, từng giọt rơi xuống tự như nước mắt người nào đó...... Rốt cuộc cũng chịu đựng không được nữa, hắn suy yếu ngồi bệt xuống bùn đất lầy lội, không để ý y bào trắng tinh đã bị máu tươi nhuộm hồng, nay lại bị nước mưa thấm ướt toàn bộ, thùy hạ mi mắt, ánh mắt mộng lung, không có tiêu cự, mặt không chút thay đổi, ngã nhào xuống.... Nghe Mộc Hiệp dùng bồ câu đưa tin, nói Vương phi mới tới cửa đã bị sát thủ đuổi giết, hắn sợ tới mức ngay cả lâm triều sáng nay cũng không lên, một đường đuổi theo lại đây, không nghĩ tới, nàng nghe được thanh âm của mình cũng không quay đầu lại, liều mạng mà chạy. Nàng rơi xuống huyệt động, hắn rất sợ thời gian kéo dài nàng chịu không nổi, vì tìm được sợi dây đủ dài, hắn chạy đến một vách núi cách đó không xa, tìm dây leo bên sườn núi, bện lại thành dây thừng, nhưng vì quá lo lắng gấp gáp, trong lúc ở sườn núi lấy dây leo, hắn bị một tảng đá từ sườn núi rớt ra, đập vào đầu gối...vì gắng sức kèo nàng từ huyệt động lên, vết thương càng thêm nghiêm trọng... Cả người Phù Vân Khâu Trạch ngã vào đất bùn lấm lem, ánh mắt mở to, không có tiêu cự, mang theo nỗi đau đớn mất mát từ sâu thẩm linh hồn...hắn cứ nằm đó, mặc cho mưa rơi xuống, thấm ướt y phục trên người, mắc cho mưa vô tình, xóa nhòa những giọt lệ chua xót, ủy khuất không ngừng trào ra từ hốc mắt...... Đi được một lát, cũng không thấy tên oan gia miệng mồm chanh chua kia đuổi theo, trong lòng Y Y bỗng dâng lên một dự cảm xấu. Xoay người, nhìn xuống lối đi đầy bùn đất, ngoại trừ dấu chân của nàng, thì không còn gì hết.. "Phù Vân Khâu Trạch, ngươi đừng trốn nữa, mau ra đây!" Nàng vén mấy sợi tóc bị nước mưa làm ướt, dán vào mắt, ôm một tia hy vọng, hô lớn. "Tí tách lịch......" chỉ có tiếng mưa trả lời nàng, không có bất luận kẻ nào đáp lại, ngay cả cái bóng cũng đều không nhìn thấy. Tâm hoảng hốt, nàng theo dấu chân mình, chậm rãi đi trở về. "Khâu Trạch, Khâu Trạch, ngươi ở đâu?" Đẩy bụi cây ra, nhìn sắc trời càng lúc càng tối, nàng nóng nảy, nhìn quanh bốn phía, như trước, vẫn không hề nhìn thấy thân ảnh của hắn. "Khâu Trạch, Khâu Trạch, Khâu Trạch......" Rốt cuộc bất chấp nhiều như vậy, hai chân nhanh chóng chạy như điên, hai má cùng cánh tay bị cây cối hai bên cắt đứt mang theo đau đớn nhè nhẹ, không ít chỗ còn rướm máu Cước bộ dừng lại, nàng thân ảnh nhìn nằm trên mặt đất, không hề nhúc nhích, đầu gối đỏ tươi chói mắt, như một đóa hồng mai nở rộ trên nền tuyết trắng xóa, cũng như đang cười nhạo nàng tàn nhẫn. "Khâu Trạch?" tiếng nói nàng khàn khàn, nhẹ nhàng tiến lại gần, chỉ thấy hắn mở to hai mắt, không có gì chút biểu cảm, ánh mắt mông lung, nằm đó, tựa như rối gỗ, không chút khí lực. Tay nhỏ bé run rẩy, chạm vào hai gò má lạnh như băng, da thịt gần như không có độ ấm làm nàng quên hô hấp, cho đến khi cảm nhận được hơi thở mong manh của hắn, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. "Khâu Trạch, đừng nằm nữa, mau đứng lên, phía trước có cái sơn động, ta dìu ngươi đi qua đó trốn mưa, bị thương thành như vậy, sao lại không nói tiếng nào, ngươi là đồ ngốc sao?" Dùng ngữ khí ôn nhu quở trách, hai bên má từ khi nào đã đẫm lệ, nàng ôm bờ vai của hắn, dùng sức nâng nửa người hắn dậy. "Y Y, là nàng sao?" đôi mắt trống rỗng từ từ chớp chớp, hắn nhìn chằm chằm dung nhan trước mặt, giật giật ngón tay, chậm rãi xoa khuôn mặt của nàng. Có can đảm mắng hắn như vậy, cũng chỉ có duy nhất một người. Bạc thần khinh dương, khuôn mặt tái nhợt, lanh như băng mỉm cười yếu ớt, đôi mắt màu tím ảm đạm khôi phục sáng rọi, nhịn không được khẽ tựa tựa đầu vào vai của nàng, cảm thụ nàng tồn tại. "Là ta," Nàng nghẹn ngào một tiếng, chưa bao giờ nghĩ tới, hắn sẽ đối với mình dịu dàng như thế, sẽ có lúc ở trước mắt nàng yếu đuối như vậy, "Chúng ta, đi tránh mưa trước được không, đừng dầm mưa nữa, miệng vết thương của ngươi sẽ hư thối ." "Hảo." Hắn ôn nhu gật đầu, thuận theo nàng, dùng một cánh tay ôm bả vai của nàng, đem một nửa thân hình chậm rãi tựa vào thân thể của nàng. Mưa rơi xuống càng lúc càng lớn, Y Y đỡ hắn, thật vất vả mới tìm thấy sơn động kia, vừa né đi vào, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng sấm mãnh liệt, tia chớp sáng choang cả một góc trời. Sơn động này không lớn không không nhỏ, vừa vặn có thể chứa được hai người, ở bên trong, còn có một ít củi đốt, hai hòn đá đánh lửa, hẳn là do sài phu đốn củi đặt ở nơi này, thỉnh thoảng ghé vào trú mưa mà dùng đến. "Đến, ta xem thương thế của ngươi thế nào ? Đúng rồi, tiểu lục có thể trị liệu miệng vết thương." Nói xong, nàng nhẹ nhàng vén lớp y phục bên chân bị thương của hắn lên, da thịt lẫn lộn, cùng máu đỏ tươi cứ tuôn ra khiến cho động tác của nàng nhịn không được có chút cứng ngắc, lúc nhìn thấy vết thương sâu đến nổi lộ cả gân cốt, nàng cơ hồ bị dọa đến trắng mặt. Thì ra nghiêm trọng như vậy, còn cố gắng mang mình lên, đúng là ngu ngốc! Không biết vết thương nghiêm trọng như vậy, tiểu lục có thể chữa trị hay không? Nàng cuống quít lấy tiểu lục ra, đặt ở bên cạnh miệng vết thương, nhưng mà, nó chỉ vươn hồng tín liếm liếm chung quanh, lại không có động tác gì khác. "Miệng vết thương quá lớn, nó có lẽ cũng không có biện pháp." Phù Vân Khâu Trạch cười nhẹ, muốn an ủi thiên hạ đang sốt ruột bên cạnh. "Thử thử." Tiểu lục ứng hai tiếng, tựa hồ đồng ý cách nói của hắn. Không có cách nào, vốn định đem tiểu lục để vào trong lòng, nhưng mà, hôm nay thời tiết lạnh lẽo dường như làm cho nó vui mừng, liếm xong vết thương trên đầu gối Khâu Trạch, tiểu lục đã trườn đi, tìm được một chỗ thoải mái nho nhỏ trong sơn động, thì cuộn lại, nằm yên ở đó. Tạm thời bọn họ cũng không có biện pháp rời đi, Y Y cũng để cho tiểu lục muốn đi đầu thì đi. Nhìn vết thương của Khâu Trạch, có lẽ tiểu lục liếm qua cũng có chút tác dụng, ít nhất chung quanh miệng vết thương sẽ không bị hư thối, hơn nữa máu cũng ngừng chảy. Chính là, có thể là mất máu quá nhiều, sắc mặt hắn có vẻ thập phần tái nhợt, ôm cánh tay toàn thân phát run, nàng nhìn thấy mà trong lòng đau xót, cuống quít ôm lấy ít rơm khô cùng củi, đi nhóm lửa. "Ngươi cởi quần áo ra đi, ta giúp ngươi sưởi ấm, bằng không sẽ bị nhiễm phong hàn." Nàng vươn tay ra, muốn giúp hắn cởi ngoại bào. Nhưng mà, hắn lại nhếch môi, cười tà, khẩu khí mỏng manh nói "Muốn hôn trước, hôn mới cho cởi." Chương 1 - Thiên hàng hồng phúc Hồng phúc từ trên trời rơi xuống Chương 2 - Hoàng Phi thức tỉnh Chương 3 - Nãi oa ban tên Chương 4 - Hoàng Phi trèo tường Chương 5 - Hoàng Thục phi Chương 6 - Phá giải lời nguyền Chương 7 - Người mạnh còn có người mạnh hơn Chương 8 - Ma thuật Chương 9 - Thái Hoàng Thái Hậu đi về cõi tiên Chương 10 - Chia lìa trong mơ Chương 11 - Ám sát Chương 12 - Đấu thuật pháp Chương 13 - Đại hoạch toàn thắng Chương 14 - Dược nữ Chương 15 - Y Y tức giận Chương 16 - Cung nữ mới tới Chương 17 - Ái phi Chương 18 Chương 19 - Khinh Âm ca ca Chương 20 - Cảnh trong mơ 1 Thời thơ ấu kiếp trước Chương 21 - Cảnh trong mơ 2 Nương tử Chương 22 - Cảnh trong mơ 3 máu chảy thành sông Chương 23 - Tỉnh mộng Chương 24 - Tâm tình không ổn Chương 25 - Sắc tức là không Chương 26 - Hoa lệ thình yến Chương 27 - Tiếp tục trò chơi của 7 năm trước Chương 28 - Ma thuật gia truyền Chương 29 - Vương gia, ngươi thua Chương 30 - Người thắng có một nụ hôn Chương 31 - Nàng là Hoàng Phi của Trẫm Chương 32 - Phù Vân Khâu Trạch kỳ cục Chương 33 - Lửa giận Chương 34 - Cạm bẫy đêm khuya Chương 35 - Hoàng cung thức trắng Chương 36 - Người đáng yêu nhất Chương 37 - Con rắn nhỏ Chương 38 - Tranh thủ tình cảm Chương 39 - Tử tội khó tránh Chương 40 - Răn đe Chương 41 - Vùi lấp chân tướng Chương 42 - Truyền thuyết giao xà Chương 43 - Tin tức Chương 44 - Trong ngự hoa viên Chương 45 - Giả bộ yếu Chương 46 - Phù Vân Khâu Trạch lo lắng Chương 47 - Cảnh trong mơ 7 Phóng hỏa Chương 48 - Cảnh trong mơ 5 Chương 49 - Cảnh trong mơ 6 Một lần cuối cùng Chương 50 - Mộc Hiệp sư phụ Chương 51 - Đừng cho nàng biết Chương 52 - Vương gia La Phu quốc Chương 53 - Diệu kế Chương 54 - Sớm phòng bị Chương 55 - Cảnh trong mơ 7 Ám Dạ thích khách Chương 56 - Cảnh trong mơ 8 không thể trốn thoát Chương 57 - Cảnh trong mơ 9 Ti quyên Chương 58 - Bên trong có huyền cơ Chương 59 - Chạy trốn Chương 60 - Long quân điện Chương 61 - Lần thứ hai tỷ thí Chương 62 - Tắc ông thất mã, yên tri phi phúc Chương 63 - Vương gia, biệt lai vô dạng Lâu không gặp Chương 64 - Đàn thuật loạn khởi Chương 65 - Hồng công công vất vả chạy trối chết Chương 66 - Hai đấu một Chương 67 - Tân pháp thuật Chương 68 - Không phải là độc nhất vô song Chương 69 - Ra nhân ngoài ý muốn kết cục Chương 70 - Trẫm không khóc, Trẫm là chân mệnh thiên tử Chương 71 - Có gian tế Chương 72 - Tiểu Lục chuyển nhà Chương 73 - Không có giải dược Chương 74 - Tham thí cộng trung Chương 75 - Bắt cóc Chương 76 - Vương gia đến đây Chương 77 - Điều kiện của Vương gia Chương 78 - Hoàng Thượng giá lâm Chương 79 - Cấm cung Chương 80 - Đêm dài Chương 81 - Cảnh về kiếp trước trong mơ 12 Khoảnh khắc thanh hoan Chương 82 - Cảnh kiếp trước trong mơ 13 Thanh sơn mỹ lệ Chương 83 - Cảnh kiếp trước trong mơ 14 Khinh Âm đã đến Chương 84 - Cảnh trong mơ Chương 85 - Nội ứng ngoại hợp Chương 86 - Tình cờ gặp lại yêu nam Mẫn Hách Chương 87 - Rơi vào cạm bẫy Chương 88 - Yêu quái cũng có một mặt ôn nhu Chương 89 - Mãnh xà chi độc Chương 90 - Đại hiển thần uy Chương 91 - Mẫn Hách yêu nam, chúng ta không còn nợ nần gì nhau! Chương 92 - Bóng dáng cô đơn Chương 93 - Trưởng thành Chương 94 - Có tiểu khấu? trộm vặt Chương 95 - Sự kiện cái yếm Chương 96 - Đây là trừng phạt Chương 97 - Cùng nhau tắm rửa đi Ái phi Chương 98 - Cảnh trong mơ kiếp trước 16 Lạc Dật ca ca Chương 99 - Cảnh trong mơ kiếp trước 17 linh hồn Chương 100 - Chi cảnh trong mơ kiếp trước 19 mãi mãi đợi nàng! Chương 101 - Bản sao của "Y Y" Chương 102 - Nàng không phải Hoàng phi Chương 103 - Tác dụng của dược nữ Chương 104 - Hoàng phi ra tường Chương 105 - Mắt không thấy tâm không phiền Chương 106 - Bị bắt tại trận Chương 107 - Cầu hôn lãng mạn Chương 108 - Kẻ phá hư không khí, Mẫn Hách yêu nam Chương 109 - Phá ấn, tìm kiếm hồi ức Chương 110 - Chính là nàng Chương 111 - Lạc Dật xuất hiện Chương 112 - Là địch hay là bạn Chương 113 - Ta là Lạc Dật ca ca của nàng Chương 114 - Ta thích ngươi Chương 115 - Phù Vân Khâu Trạch ăn giấm chua Chương 116 - Ta nên bắt nàng làm sao bây giờ? Chương 117 - Phù Vân Khâu Trạch là đồ ngu ngốc Chương 118 - Kê đơn Chương 119 - Buổi tối quái dị Chương 120 - Diễn kịch Chương 121 - Cảnh trong mơ kiếp trước 19 gặp lại không nhận ra Chương 122 - Cảnh trong mơ kiếp trước 20 chờ đợi đã lâu Chương 123 - Cảnh trong mơ kiếp trước 21 không thể lay động Chương 124 - Cảnh trong mơ kiếp trước 22 năm mươi bước Chương 125 - Chủ nhân của tiểu lục Chương 126 - Chặt đứt bàn tay Chương 127 - Khiêu khích của Mẫn Hách yêu nam Chương 128 - Trò chơi - Ta là ai, nàng là ai? Chương 129 - Ôn nhu cuối cùng Chương 130 - Bão tố phong ba Chương 131 - Mây tan thấy trăng sáng Chương 132 - Mời Chương 133 - Thực xin lỗi, Y Y Chương 134 - Kết quả trò chơi lần thứ 2 Chương 135 - Huyết vũ tinh phong Gió tanh mưa máu Chương 136 - Mẫn Hách yêu nam tạo phản Chương 137 - Điều kiện của Mẫn Hách yêu nam Chương 138 - Hoàng phi biến Vương phi Chương 139 - Ngươi vĩnh viễn cũng không thay thế được nàng Chương 140 - Giáng cấp, đó là thăng cấp Chương 141 - Phản đối vô hiệu Chương 142 - Thứu chiếm tước xào* Chương 143 - Làm bình phong chắn bão cũng tốt Chương 144 - Mị thuật Chương 145 - Trò chơi Chương 146 - Yêu cầu của người thắng cuộc Chương 147 - Lo lắng Chương 148 - Nữ phẫn nam trang, ra cung Chương 149 - Đại chiến bánh bao thịt Chương 150 - Sát thủ đột kích Chương 151 - Tự sát Chương 152 - Không được nhìn lén Chương 153 - Thừa dịp loạn chạy trốn Chương 154 - Anh hùng cứu mỹ nhân Chương 155 - Hôn mới cho cởi Chương 156 - Lạnh thì ôm một cái Chương 157 - Rất ấm áp Chương 158 - Nhiễm phong hàn Chương 159 - Quả độc Chương 160 - Y Y ngượng ngùng Chương 161 - Phát hiện bị lừa Chương 162 - Tương ngộ Chương 163 - Mẫu tử trở mặt Chương 164 - Người điều khiển phía sau tấm màn nhung Chương 165 - Cầm thú Chương 166 - Chi cảnh trong mơ kiếp trước 23 phát tác Chương 167 - Chi cảnh trong mơ kiếp trước 24 chết, cũng không buông tay! Chương 168 - Chi cảnh trong mơ kiếp trước 25 người mà cả đời ta ghét nhất!!! Chương 169 - Chi cảnh trong mơ kiếp trước 26 gặp lại cũng không thấy Chương 170 - Bổn vương sẽ bù đắp cho nàng Chương 171 - Nghi thức săn bắn Chương 172 - Tam nam chi tranh Chương 173 - Săn bắn bắt đầu Chương 174 - Sinh hờn dỗi Chương 175 - Không thể mất đi nang Chương 176 - Thực hiện ước định Chương 177 - Đút ăn Chương 178 - Ăn dấm chua Chương 179 - Ngọt ngào mật Chương 180 - Thương dược Chương 181 - Nàng là ai Chương 182 - Cẩn thận miệng vết thương Chương 183 - Còn muốn không đủ? Chương 184 - Kỵ mã xuất động Chương 185 - Đại bạch hổ Chương 186 - Mẫn Hách yêu nam đánh nhau chết sống Chương 187 - Đừng đi qua Chương 188 - Nàng là Vương phi của Bổn vương Chương 189 - Ngự ma phong Chương 190 - Chi cảnh trong mơ kiếp trước 27 cùng điên tử trốn miêu miêu Chương 191 - Chi cảnh trong mơ kiếp trước 28 hỏa thiêu tướng quân phủ Chương 192 - Chi cảnh trong mơ kiếp trước 29 chết cũng phải đào cho ra thi thể! Chương 193 - Chi cảnh trong mơ kiếp trước 30 thực xin lỗi Chương 194 - Chi cảnh trong mơ kiếp trước 31 thê tử của chàng đã trở lại Chương 195 - Chi cảnh trong mơ kiếp trước 32 đến thế nào, đều không thể thoát khỏi Chương 196 - Chi cảnh trong mơ kiếp trước 33 hai vị lão giả xuất hiện Chương 197 - Chi cảnh trong mơ kiếp trước 34 quẻ tượng, đều đã định Chương 198 - Chi cảnh trong mơ kiếp trước 35 vận mệnh chuyển động Chương 199 - Thức tỉnh, là ai giết ta Chương 200 - Ai cũng không gặp Chương 201 - Lễ vật Chương 202 - Sát thủ đột kích Chương 203 - Chúng nó, là của ta Chương 204 - Bỏ trốn mất dạng Chương 205 - Hù chết chúng ta Chương 206 - Nửa đêm bị tập kích? Chương 207 - Nàng không phải hoàng phi của ngươi Chương 208 - Ta muốn ra cung Chương 209 - Hiến kế Chương 210 - Ảm đạm đau lòng Chương 211 - Làm giao dịch như thế nào Chương 212 - Đêm cách hoàng cung Chương 213 - Chính là nhàn hoảng Chương 214 - Không phải yêu quái Chương 215 - Tâm của ai đau? Chương 216 - Mang thai Chương 217 - Cọp mẹ phát uy Chương 218 - Độc của hoàng thục phi Chương 219 - Cổ độc Chương 220 - Cùng một chiếc thuyền Chương 221 - Vương phi Chương 222 - Bí mật của Tiểu Thanh Chương 223 - Thân thế của Mẫn Hách Chương 224 - Đàn xà khởi vũ Chương 225 - Âm mưu của Chính vương Chương 226 - A Mang chết Chương 227 - Cao nhân bất lộ tướng Chương 228 - Tỷ muội song sinh Chương 229 - Thân thế của Y Y, Sầm Nhi báo thù Chương 230 - Đột biến Chương 231 - Lễ vật cuối cùng của thái hoàng Thái Hậu Chương 232 - Thực xin lỗi, ta yêu ngươi Chương 233 - Hoàng phi mang thai Chương 234 - Hoàng phi lại trèo tường!!! Đại kết cục Phiên ngoại 1 - Truy thê, hoàng phi rất hội trang 1 Phiên ngoại 2 - Truy thê, hoàng phi rất hội trang 2 Phiên ngoại 3 - Truy thê, hoàng phi rất hội trang 3 Phiên ngoại 4 - Truy thê, hoàng phi rất hội trang 4 Phiên ngoại 5 - Truy thê, hoàng phi rất hội trang 5 Phiên ngoại 6 - Truy thê, hoàng phi rất hội trang 6 Phiên ngoại 7 - Truy thê, hoàng phi rất hội trang 7 Phiên ngoại 8 - Truy thê, hoàng phi rất hội trang 8 Phiên ngoại 9 - Truy thê, hoàng phi rất hội trang 9 Phiên ngoại 10 - Truy thê, hoàng phi rất hội trang 10 Phiên ngoại 11 - Làm Phụ thân thật không dễ 1 Phiên ngoại 12 - Làm Phụ thân thật không dễ 2 Phiên ngoại 13 - Làm Phụ thân thật không dễ 3 Mục lục
ái phi nghe nói nàng muốn trèo tường