cậu muốn là gì của tớ

Khám phá các video ngắn liên quan đến cậu muốn là gì của tớ trên TikTok. Xem nội dung phổ tiến từ các tác giả sau đây: Cúc Tịnh Y🍒(@fantrungquoc7), Huy(@huynh_45678), 𝑹𝒊𝒏🥀(@berin730), phong ff 🇻🇳🇻🇳(@phong_idoi_2k8i), 𝐌𝐢𝐧 𝐃𝐚𝐲𝐲(@ngocvan110910.com.vn) . Tớ Muốn Ăn Tụy Của Cậu ( I Want To Eat Your Pancreas ) 4.5K Lượt xem 30/06/2022. Tên cậu là gì. DORAEMON FULL HD. 591 Lượt xem. 1:37:44. "Tớ biết.", cuối cùng Tôn Hải cũng nói. Vương Kiên Long không rõ cậu có ý gì, đành phải kiên trì nói tiếp, "Cậu là bạn tớ, Tân Duyệt là người tớ yêu, cả hai trong lòng tớ đều có vị trí rất quan trọng. Tớ Muốn Ăn Tuỵ Của Cậu Full HD Việt Sub. Câu chuyện trong tiểu thuyết kể dưới góc nhìn của một nhân vật chính giấu tên. Ngày nọ, cậu tìm được một cuốn nhật ký trong bệnh viện. Quyến nhật ký này là của cô bạn cùng lớp Sakura Yamauchi của cậu, và qua đó cậu biết Bạn đang thắc mắc về câu hỏi cậu muốn là gì của tớ nhưng chưa có câu trả lời, vậy hãy để kienthuctudonghoa.com tổng hợp và liệt kê ra những top bài viết có câu trả lời cho câu hỏi cậu muốn là gì của tớ, từ đó sẽ giúp bạn có được đáp án chính xác nhất. Bài motor nmax tidak bisa starter bunyi tek tek. Chương 2[]Mọi chuyện bắt đầu vào tháng tư, khi những bông anh đào nở muộn vẫn đang khoe học đang tiến bộ tới một giới hạn chẳng ai có thể biết được. Nhưng cụ thể ra sao thì một ít tôi cũng không rõ, và tôi cũng chẳng có hứng thú tìm hiểu thêm về cả tôi có thể nói là ít nhất thì, với y học, đó là bước phát triển để ban tặng cuộc sống thường ngày cho một cô gái bị mắc kẹt trong sự khác thường - một tình trạng nguy kịch cản trở cuộc sống của cô và sẽ đặt dấu chấm hết cho nó trong vòng một năm. Như vậy có nghĩa, nhân loại đã đạt được khả năng kéo dài tuổi thọ của nghĩ điều đó giống như một thứ máy móc có khả năng di chuyển mặc cho bị hành hạ bởi một căn bệnh, nhưng một thứ như cảm nhận của tôi không có nghĩa lý gì với một người thực sự khổ sở bởi căn bệnh qua những suy nghĩ không cần thiết của tôi, cô ấy đã hơn một lần hoàn toàn hài lòng với tác dụng của y là lý do tại sao không thể đổ lỗi cho bất kỳ điều gì khác ngoại trừ vận rủi của cô ấy và những biến cố bất ngờ khiến tôi, người lẽ ra chỉ nên là một người bạn cùng lớp, phát hiện ra căn bệnh của cô. Ngày hôm đó, tôi rời khỏi trường một lúc. Là do ruột thừa của tôi - không phải để mổ, mà để tháo chỉ. Những lần khám bệnh thường xuyên của tôi cho việc điều trị sau phẫu thuật đang dần kết thúc. Đáng ra xong việc thì phải đến trường, nhưng thời gian chờ đợi quá lâu ở bệnh viện rộng lớn này đã khiến tôi đánh mất tất cả nhiệt tình với học hành, và tôi vẫn tiếp tục tha thẩn trong hành lang của bệnh cảm giác tầm thường. Trong góc của hành lang, nằm trên chiếc sofa đơn độc, là một quyển sách bị bỏ lại. Tôi tự hỏi ai đã bỏ lại nó, cũng như nội dung bên trong. Bị tình yêu với sách nắm quyền điều khiển, tính hiếu kỳ trỗi dậy, tôi bèn bắt đầu đi tới qua khoảng trống giữa các bệnh nhân, tôi đi đến một góc khác ở cuối hành lang và đặt mình xuống chiếc sofa. Đánh giá từ vẻ bên ngoài, quyển sách này là một quyển sách bìa mềm dày khoảng chừng 300 trang giấy. Bí mật bên trong được bảo vệ cẩn thận bởi bìa bọc sách từ tiệm sách gần bệnh gỡ bìa bọc ra để xem tiêu đề, tôi gặp phải một bất ngờ nho nhỏ. Bên dưới nó không phải là bìa sách nguyên bản, thứ lẽ ra phải bao quanh cuốn sách - mà thay vì thế ghi trên đó là dòng chữ Nhật ký sống chung với bệnh tật được viết tay bằng bút nhớ. Dĩ nhiên, tôi chưa bao giờ nghe thấy cái tên hay nhà xuất bản nào như xác thì nó có thể là gì đây, tôi băn khoăn, nhưng do không thể nghĩ ra câu trả lời phù hợp cho dù có nghĩ tới nghĩ lui bao lâu đi nữa, tôi lật giở trang đầu con chữ tôi thấy ngay trang đầu tiên không được in bằng phông chữ quen thuộc với mình. Thay vào đó chúng được viết tay cẩn thận bằng bút bi - tức là tựa đề này được viết bởi một người nào tháng 11 năm 20XXNhững suy nghĩ và hoạt động thường ngày của mình tại Nhật Bản - Mình dự định ghi chúng lại trong cuốn nhật ký sống chung với bệnh tật này. Không một ai ngoài gia đình mình biết về nó, nhưng mình sẽ chết trong một vài năm nữa. Chấp nhận thực tế này, mình đang viết nhằm mục đích sống cùng với căn bệnh của bản thân. Để bắt đầu, căn bệnh tuyến tụy, giống nhưng thứ mình đã được chẩn đoán trước đó, là vị vua của những cái chết bất ngờ. Thậm chí hôm nay, triệu chứng của mình vẫn gần như là không thể phát hiệnTuyến tụyChếtKhông cần suy nghĩ, những con chữ thường ngày không nói ra bật khỏi miệng hiểu rồi, rõ ràng, dường như nó thuộc về ai đó có tuổi thọ đã được an bài - một cuốn nhật ký chống chọi lại bệnh tật, không, một cuốn nhật ký sống chung với bệnh tật. Nó thật sự không phải thứ tôi nên nhìn thức được điều ấy, tôi gấp quyển sách lại. Vẫn ngồi trên ghế, tôi nghe thấy một giọng nói trên đầu lại giọng nói, tôi ngẩng đầu lên, khuôn mặt không lộ ra sự ngạc nhiên. Sự ngạc nhiên khi mà tôi nhận ra gương mặt của người sở hữu giọng nói ấy. Vẫn giấu kín cảm xúc của mình, tôi cho rằng cô ấy đến chỗ mình vì thứ nào đó không liên quan tới cuốn như vậy thì, ngay cả một người như tôi có lẽ cũng đang phủ nhận khả năng bạn cùng lớp của mình đang phải gánh chịu một định mệnh mà cuộc đời của cô ấy bị rút cùng lớp tiến lại gần, tôi bèn nhìn cô chăm chú, lặng im chờ đợi câu trả lời của cô. Cô ấy vừa đưa cánh tay về phía tôi, vừa nhìn như thể đang thầm cười vào phản ứng của là của tớ. Bạn-cùng-lớp-có-vẻ-ngoài-đơn-giản-kun, tại sao cậu lại đến bệnh viện?Nhân tiện, tôi không biết gì về cô bạn cùng lớp hết ngoại trừ chuyện cô ấy sở hữu một sự tự tin hơn người trái ngược với tính cách trầm lặng thường ngày của tôi. Chính vì thế, tôi ngạc nhiên rằng cô ấy có thể thoáng nở một nụ cười lộng lẫy trong tình huống này, tình huống cái tên chỉ là người quen như tôi, phát hiện ra cô đang bị giày vò bởi một căn bệnh nghiêm trọng. Dẫu vậy, tôi quyết định rằng tôi sẽ vờ như không biết gì hết bằng tất cả khả năng của mình. Tôi tin rằng cho cả mình và cô, đó sẽ là lựa chọn tốt bị ruột thừa một thời gian trước, nhưng vẫn phải đến để điều tớ hiểu rồi. Tớ vừa đi kiểm tra lại tuyến tụy của mình. Nói cách khác tớ sẽ sao cô ấy lại nói một điều như thế? Không một chút do dự, cũng chẳng dự báo trước, cô ấy đã nghiền nát tính toán của tôi thành từng quan sát biểu cảm trên gương mặt kia, cố gắng đọc ý định thực sự của cô trong vô vọng. Nụ cười của cô rõ ràng hơn nữa trong lúc ngồi xuống cạnh bất ngờ chứ? Cậu đã đọc nó, phải không? Nhật ký sống chung với bệnh tật như không để tâm, cô nàng nói chuyện như thể đang đề cử với tôi một cuốn tiểu thuyết. Bởi vậy, tôi thậm chí còn tưởng rằng cô ấy đã bày ra một trò đùa và tôi, một người quen, thật tình cờ đã rơi vào tôi vừa bóc trần một trò lừa rất ngạc nhiên. Tớ nghĩ rằng mình đã làm mất nó, nên tới đây để tìm lại trong cơn hoảng loạn tột độ, nhưng hóa ra chỉ là nó đang ở cùng với Bạn-c nghĩa là sao? Thứ này nghĩa là sao? Đấy là Nhật ký sống chung với bệnh tật của tớ. Cậu đã đọc chưa? Nó như một quyển nhật ký tớ đã viết từ khi phát hiện ra chứng bệnh tuyến tụy của đang đùa, phải không?Mặc dù đang ở trong bệnh viện, nhưng cô phá lên cười không chút ngại xác thì cậu nghĩ tớ vô vị tới mức nào cơ chứ? Tớ sẽ không làm cái trò đùa u tối thế đâu, cậu biết đấy? Tất cả những gì được viết là thật - tớ không thể sử dụng tuyến tụy của mình và tớ sẽ chết sớm, vậy tớ hiểu Thế thôi à? Chẳng lẽ cậu không còn gì khác để nói sao?Giọng nói của cô run run vẻ ngạc phải, nhưng tớ nên nói gì sau khi biết rằng bạn cùng lớp của mình sẽ chết sớm đây?Hmm, nếu là tớ, tớ đoán mình sẽ không thốt nên xác. Và nếu không im lặng, thì tớ muốn đánh giá tình huống ấy bắt đầu cười khúc khích trong khi nói, Có lẽ điều đó là đúng. Tôi không biết cô ấy thấy thú vị ở chỗ nào lập tức sau đó, cô cầm lấy quyển sách, đứng dậy, vẫy tay với tôi và tiến sâu vào bệnh viện. Không ai khác biết về thứ này cả, cho nên đừng nói với lớp mình nhé? Cô nói rồi rời đi. Cứ ngỡ chắc chắn mình sẽ không trao đổi thêm lời nào với cô sau sự việc này, tôi cảm thấy nhẹ nhõm một nhiên đi ngược lại mong đợi của tôi, cô gọi tên tôi ngay sáng hôm sau, đúng lúc hai đứa ngang qua nhau trong hành lang của trường học. Nhân tiện, phân công nhiệm vụ được mỗi lớp tự do quyết định, và vì thế, tôi là người duy nhất điền tên mình cho chỗ trống trong ủy ban thư viện. Dù cho không hiểu nguyên nhân đằng sau những hành động của cô ấy, nhưng như một người có khuynh hướng lạc khỏi dòng chảy của vạn vật, tôi tiếp tục lặng im nghĩ về công việc sẽ được giao cho thành viên mới của ủy ban thư lại thì, đều do một cuốn sách bìa mềm mà lúc này đây, tôi đang đứng ở trước cửa nhà ga lúc 11 giờ một ngày chủ nhật - bạn thật sự không thể biết mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào trên thế giới hệt một con thuyền sậy[1] không thể chống lại dòng nước xiết, tôi không thể nào từ chối lời mời cuả cô, hay chính xác hơn, tôi không thể nào tìm ra thời điểm thích hợp để từ chối cô - và như thế, lúc này tôi đang đứng ở chỗ rất sẵn lòng hủy bỏ giao hẹn của hai đứa nhưng tôi đã trông thấy cô từ đằng xa, có vẻ hơi lo lắng, tựa như cô sẽ cầu xin giúp đỡ hay chỉ đường nếu bất kỳ ai tỏ ra yếu đuối với mình. Tuy nhiên không như tôi, cô ấy sẽ làm cách của riêng mình để bắt chuyện với họ - không phóng đại tí ti nào khi gọi cô ấy là một con thuyền sậy đi ngược dòng đã đến trước đài kỷ niệm, nơi làm dấu cho cuộc hẹn của chúng tôi, năm phút trước giờ hẹn, và đang chờ đợi sự ngạc nhiên khi cô ấy xuất hiện đúng lúc là lần đầu tiền kể từ lần gặp mặt tình cờ ở bệnh viện mà tôi nhìn thấy cô ấy trong bộ quần áo thường ngày - các món đồ đơn giản như áo thun hay quần bước đến cùng một nụ cười và để đáp lại, tôi nhẹ nhàng giơ tay sáng tốt lành! Tớ đang nghĩ xem nên làm gì nếu cậu cho tớ leo cây!Sẽ là nói dối nếu tớ nói không có khả năng không phải kết quả cuối cùng vẫn ổn sao?Tớ có cảm giác cách cậu dùng từ hơi sai thì phải. Mà nói vậy thì, hôm nay chúng ta làm gì đây?Oh, cậu rất phấn khích đấy nhìn tôi bằng ánh mắt dữ dội trước khi tan biến thành một nụ cười, trông như thể cô ấy vẫn luôn cười vậy. Tiện đây, tôi không thấy phấn khích một chút nào giờ, cùng đi vào thành phố tớ rất không thích đám cậu có đem theo tiền đi tàu không? Có thể lấy nó ra chứ?Tớ có cùng, tôi đơn giản là đồng ý, rồi chúng tôi đi tới thành phố đúng như dự định của cô ấy. Và đúng như tôi e ngại, nhà ga rộng lớn nơi các cửa hàng đủ mọi thể loại tụ họp, chật ních những đám đông chen chúc, ồn ào. Chỉ khung cảnh này thôi cũng làm tôi run lên vì lo phần cô gái bên cạnh tôi, cô ấy trông chẳng có gì là ngại ngùng bởi đám đông dù chỉ một chút. Có phải con người này sẽ chết sớm không vậy? Cho dù nảy sinh những nghi ngờ đó, nhưng bởi cô đã cho tôi xem các tài liệu chính thức khác nhau, nên không có chỗ cho sự nghi ngờ khi bước qua cổng soát vé, cô tiếp tục tiến về phía trước, lách qua những đợt sóng người không ngớt. Xoay sở để giữ cô ấy trong tầm mắt bằng cách nào đó, chúng tôi hướng tới hành lang ngầm nơi đám đông tản mát đi phần nào. Chỉ lúc đó, cô ấy cuối cùng mới tiết lộ cho tôi mục tiêu hôm nay của chúng tiên là yakiniku[2]!Yakiniku? Nhưng giờ vẫn là buổi sáng, cậu biết mà?Bộ mùi vị của thịt sẽ khác nhau vào buổi chiều và buổi tối chắc?Thật đáng tiếc, nhưng không phải tớ thích sự khác biệt đâu, chỉ là tớ không ao ước được ăn thịt cả ngày không có vấn đề gì hết. Tớ muốn ăn một chút mà tớ vừa mới ăn sáng lúc 10 giờ sao đâu, vì làm gì có ai ghét yakiniku có để ý đến cuộc nói chuyện của chúng ta không thế?Hình như là không phản đối của tôi đúng là đàn gẩy tai trâu, và điều tiếp theo tôi biết là, mình đang ngồi đối diện cô trước một cái bếp than thực sự. Tôi quả thực trôi theo cô ấy như một con thuyền sậy. Cửa hàng hơi tôi tối này không đông cho lắm, và các ánh đèn riêng lẻ chiếu sáng cho mỗi bàn khiến nó dễ dàng nhìn thấy mặt người kia một cách không cần kỳ nhanh chóng, một anh phục vụ trẻ tuổi đã cúi người bên cạnh chiếc bàn và bắt đầu lấy ra phiếu gọi món của chúng tôi. Trong lúc tôi ngạc nhiên, thì như thể là bằng chứng cho sự thành thục trong toán học của mình, cô ấy nhẹ nhàng đáp lại anh phục đắt tiền đã nào, tớ không mang nhiều tiền thế sao đâu, vì tớ sẽ trả. Hai suất ăn-thỏa-thích[3] đắt tiền nhất. Còn về đồ uống, cậu ổn với trà ô long nhỉ?Tôi chấp nhận tiến độ này và gật đầu trong lúc cô ấy tiếp tục như thể đang ở nhà; anh phục vụ trẻ tuổi nhanh chóng đọc lại phiếu gọi món và rời tớ không thể đợi được!Erm, tớ đảm bảo sẽ trả lại tiền hôm nay cho đã bảo cậu là không sao rồi mà, đừng bận tâm. Tớ sẽ trả. Cho tới bây giờ thì hồi trước, tớ cũng đã làm việc, nên tớ có tiền để dành và chẳng có lý gì mà không dùng nó khi chết - dẫu không nói vậy, chắc chắn ý của cô ấy là điều gì đó như còn tệ hơn. Cậu nên sử dụng nó cho việc gì nhiều ý nghĩa hơn việc này cũng có ý nghĩa mà - ăn yakiniku một mình sẽ không vui, đúng không? Tớ chỉ đang xài tiền cho sở thích của mình cậu thấy đấy-Xin lỗi đã để quý khách phải đợi. Đây là đồ tôi đang bắt đầu câu nói tiếp theo, bằng sự căn giờ khéo léo, anh phục vụ xuất hiện mang theo hai cốc trà ô long trên một chiếc khay. Cảm tưởng như cô ấy đã triệu hồi anh ta để kết thúc cuộc nói chuyện về tiền bạc của chúng tôi vậy. Cô vừa khúc khích, vừa cười nhe răng đến tận mang tai. Đĩa thịt được sắp xếp theo loại đến sau đồ uống một lát. Những miếng thịt được bày biện đẹp mắt, thành thật mà nói, trông vô cùng hấp dẫn. Đó hẳn là do cái gọi là vân thịt[4]. Khuôn hình của phần mỡ nổi bật lên sinh động, và miếng thịt nhìn cứ như thể sẽ có vị y hệt món đồ tươi sống hảo hạng, mặc dù với nhiều người, chỉ nghĩ thôi đã thấy ghê rồi. Khi vỉ nướng đặt trên đỉnh chiếc bếp than dường như đã nóng già, cô ấy nhanh nhẹn gắp một lát thịt giữa đôi đũa của mình và vội vàng đặt nó lên vỉ nướng. Viền thịt bắt đầu kêu xèo xèo khi rơi xuống miếng kim loại nóng hầm hập, tỏa ra hương vị khiến người ta rỏ dãi đặc trưng của miếng thịt đang được nấu - dạ dày tôi không thể không reo lên hưởng ứng. Vì học sinh cao trung đương tuổi lớn không thể điều khiển được sự thèm ăn của mình, tôi bắt đầu nướng thịt cùng cô ấy. Trên mặt bếp nóng rực, miếng thịt được nấu chín trong tích ơn vì bữa ăn. Mmph!Cảm ơn vì bữa ăn. Hmm, chà, nó khá ngon cơ, chỉ phấn khích có vậy thôi á? Không phải nó ngon khủng khiếp luôn sao? Hay cậu nghĩ tớ chỉ đa cảm hơn bởi tớ sắp chết?Không, miếng thịt ngon tuyệt như mong đợi. Đơn giản là có khoảng cách trong độ no bụng của chúng ta vời. Tớ tự hỏi có phải người giàu chỉ ăn thức ăn ngon như thế này giàu không đến các buổi tiệc đứng ăn-thỏa-thích đâu, có lẽ hiểu rồi - mà đúng là phí của giời cho một món ngon đến thế xuất hiện trong các buổi tiệc tất cả các món đều là một buổi tiệc đứng cho người phần thịt được sắp xếp nhanh chóng biến mất cho dù lẽ ra dạ dày của chúng tôi không có nhiều chỗ trống đến mức ấy. Cô ấy cầm lấy thực đơn ở mép bàn và bắt đầu cẩn thận xem xét đồ ăn để gọi nào thì được nhỉ?Tùy cậu - tôi thấy đó đúng là một câu rất hợp với nói gì, cô ấy giơ tay lên, và trông thấy cô ra dấu từ đâu đó, anh phục vụ nhanh chóng đến bàn chúng tôi. Cô ném cho tôi một cái nhìn không bằng lòng vì do dự với sự tận tâm của anh phục vụ, và tiếp tục gọi món từ tờ thực đơn bằng tài diễn thuyết độc nhất vô kobukuro, teppou, hachinosu, mino, hatsu, nekutai, korikori, fuwa, senmai, từ từ đã, cậu đang gọi món gì thế?Thật ngại khi làm thay công việc của anh bồi bàn, nhưng cô ấy đang xổ ra những từ mà tôi chưa từng nghe thấy, cho nên tôi phải lên ư? Hửm, họ bán đĩa CD của ban nhạc đó mà?Cậu đang nói gì vậy? À, bây giờ mỗi thứ chúng ta sẽ chỉ có một ít thôi bồi bàn mỉm cười xác nhận lời gọi món của cô và vội vàng rời Cậu vừa mới gọi ong hả? Côn trùng có thể ăn được chắc?À, có lẽ cậu không biết? Kobukuro[5] và hachinosu[6] là tên các bộ phận riêng biệt của bò sữa đó. Cá nhân tớ cực kỳ thích horumon[7]!Ý cậu là nội tạng hử? Bò sữa có những bộ phận với cái tên thật thú vị nhỉ?Không phải con người cũng có đấy ư? Funny bone[8] chẳng tớ chẳng biết nó nằm ở đâu đây, shibire là tuyến tụy lẽ ăn nội tạng bò là một phần trong việc điều trị của cậu?Tớ có thể đã được ăn horumon mãi mãi. Giả như ai đó hỏi món ăn yêu thích nhất của mình là gì, tớ sẽ đáp lại là horumon. Tớ yêu nội tạng!Tớ nên đáp lại lòng nhiệt tình của cậu thế nào đây?Quên mất không gọi cơm trắng rồi. Cậu muốn một chút không?Tớ sau, rất nhiều đĩa lòng cô ấy đã gọi được mang đến, đều bày biện hết vào duy nhất một set đồ. Cảnh tượng còn lố bịch hơn cả tôi tưởng tượng, và như thế, tôi đã đánh mất phần nào đam mê ăn uống của ấy hỏi xin anh phục vụ chút cơm trắng, và bắt đầu vui vẻ xếp horumon lên bếp. Cực chẳng đã, tôi đành giúp cô nướng xong rồi đấy!Chẳng thể ngồi yên và quan sát khi mà tôi không nhúc nhích còn vẻ ngoài của horumon thì đang biến đổi, cô ấy bực mình can thiệp vào và đặt một thứ màu trắng có lỗ lên đĩa của tôi. Bởi một trong số nguyên tắc của tôi là không lãng phí hay hành xử ngu ngốc với thức ăn, tôi thận trọng đưa nó lên ngon không?Thật lòng mà nói, chất lượng rất tốt, nó thơm phức, và mùi vị thì ngon hơn tôi nghĩ, nhưng cảm giác mình đã làm điều lẽ ra không nên làm dấy lên trong lòng tôi, tôi nghiêng đầu sang bên trong lo lắng. Như mọi khi, chẳng hiểu sao cô ấy lại thoáng nở một nụ kiểm tra xem cô ấy còn chút trà ô long nào không, rồi gọi anh phục vụ mang ra một tách nữa, cũng như thêm một chút thịt bình lặng yên nướng thịt, còn cô thì, horumon. Đôi lúc, tôi sẽ ăn horumon, và cô sẽ cười mãn nguyện trước khi nhìn chằm chằm vào tôi bằng gương mặt khó chịu. Mỗi lần như thế, cô ấy sẽ ăn horumon mà mình đã nướng một cách hết sức cẩn thận với một tiếng aah! và vẻ bất mãn trên khuôn mặt lại được gột sạch trong chớp biết đấy, tớ không muốn bị hỏa lúc thưởng thức yakiniku, cô ấy rõ ràng đã lôi ra một chủ đề không phù hợp cho nơi cơ?Vì có khả năng là tôi nghe nhầm, tôi cố gắng để có một lời xác nhận, và cô ấy đáp lại bằng gương mặt nghiêm đã nói, tớ không muốn bị hỏa táng. Tớ không muốn bị nướng chín sau khi là điều cậu nên nói khi đang ăn yakiniku sao?Mọi chuyện sẽ như thể tớ thực sự biến mất khỏi thế gian này. Để người khác ăn tớ hay gì đó thì không được à?Hãy ngừng nói về cách xử lý xác chết khi đang ăn sẽ cho cậu ăn tuyến tuỵ của vẫn nghe đấy chứ?Hình như có một vài quốc gia tin tưởng rằng linh hồn của người được ăn sẽ tiếp tục sống ở bên trong người ăn cách nào đó, ý tôi là, như mọi khi, trông cô ấy có vẻ chẳng nghe tôi nói tí nào. Hoặc chắc là cô ấy có nhưng đang phớt lờ tôi. Tôi có cảm giác đó là vế sự là không thể sao?Có thể. Về mặt đạo đức. Nhưng ở mặt pháp luật, tớ chưa tìm hiểu nên không rõ hiểu rồi, tệ thật. Vậy là tớ không thể cho cậu tuyến tụy của mình rồi không sẽ không ăn nó?Rõ ràng bởi tuyến tụy của mình nên cậu sắp chết. Vì thế chắc hẳn đó là nơi mà mảnh linh hồn lớn nhất của cậu trú ngụ. Và linh hồn của cậu thì có vẻ khá ồn thế phá lên cười một cách phấn chấn. Cô ấy lúc đang sống cũng đã ồn ào rồi, cho nên nhất định không đời nào tuyến tụy của cô nàng này, người đã trở thành một chuyên gia về khía cạnh sức sống, sẽ không ồn ào được. Xin lỗi, cơ mà tớ sẽ không bao giờ ăn một thứ như vậy chúng tôi so sánh, cô ấy ăn nhiều hơn tôi rất nhiều. Cô ấy nhồi nhét thịt, cơm, và horumon cho đến lúc lên tiếng, Ugh, đau quá. Về phần mình, tôi dừng lại khi mà bụng mình phình ra tới mức độ thích hợp, và tôi hài lòng. Dĩ nhiên, ngay từ lúc ban đầu, tôi không gọi nhiều hơn mình có thể ăn, và tôi không phạm phải điều điên rồ là chôn vùi cả cái bàn dưới các món trong tờ thực đơn bên cạnh như cô ấy đã bữa ăn, người phục vụ mang đi vô số chiếc đĩa sạch trơn cũng như cái bếp than đã tàn, và cuối cùng mang tới cho chúng tôi nước giải khát như là món tráng miệng. Cô nàng đã tuyên bố rằng Tớ cảm thấy không khỏe và đau quá trở lại bình thường với sự xuất hiện của đồ uống lạnh. Cô hít lấy luồng không khí tươi mát, và như thể những lời ca cẩm kia chỉ là nói dối, cô nàng lại bắt đầu ồn không có bất cứ chế độ ăn kiêng nào à?Có mỗi một thôi. Thế nhưng, ngay cả chúng cũng là thành quả mười năm phát triển của y học đấy. Sức mạnh của loài người không phải rất đáng ngạc nhiên sao? Chúng ta có thể đau đớn vì bệnh tật, nhưng chúng không thể ảnh hưởng tới hoạt động thường ngày của chúng ta. Tớ đoán rằng lộ trình phát triển như vậy là để tìm ra các phương pháp chữa trị, thực sự không biết nhiều đến thế về y học, tuy vậy, đây là một trong những lần hiếm hoi tôi đồng ý với nhận định của cô ấy. Tôi nghe nói đâu đó trên thế giới này, thay vì chữa trị những căn bệnh nguy kịch, việc điều trị tập trung vào việc giúp cho con người sống chung với chúng. Nhưng dẫu tôi có suy nghĩ như thế nào, công nghệ sẽ tiếp tục phát triển vẫn là công nghệ để chữa trị, chứ không phải đề làm quen với nhiên, ngay cả khi nói ra chuyện ấy, chúng tôi biết rằng không đời nào mà y học có thể tự mình phát triển. Cho quá trình phát triển ấy, cách duy nhất là nhờ những phân khoa y học đầu vào nghiên cứu đặc biệt chăm chỉ. Dĩ nhiên, cô ấy không có thời gian chờ đợi chuyện đó diễn ra. Và với tôi, làm vậy cũng chẳng có nghĩa gì theo thì sao?Ý cậu là trong tương lai? Tớ vẫn chưa có ý định tớ không phải vậy. Mà này, tớ đã suy nghĩ về việc này từ trước kia rồi, nhưng cậu không nghĩ cậu đặt tớ vào thế khó khi nói đùa như vậy à?Cô ngây ra nhìn tôi, rồi bắt đầu cười thích thú. Cô ấy là một con người có những thay đổi mãnh liệt trên nét mặt. Trên phương diện một sinh vật sống, tôi không nghĩ cô ấy giống tôi cho lắm. Nhưng có thể chính bởi chúng tôi khác nhau nên số phận của chúng tôi mới khác tớ không nói những lời đùa cợt ấy trước mặt ai ngoài cậu cả. Chẳng phải phần lớn trong số đó đều không thể rút lại sao? Nhưng cậu rất tuyệt vời. Cậu đang nói chuyện một cách bình thường với người bạn cùng lớp sẽ chết sớm. Phải tớ, thì có lẽ điều ấy là không thể. Vì cậu rất tuyệt vời nên tớ mới có thể nói ra những gì mình muốn đánh giá tớ quá cao lại không nghĩ thế, bởi Bạn-cùng-lớp-biết-bí-mật-kun không trưng ra bản mặt buồn rầu trước mặt tớ. Hay là, có khi nào cậu khóc cho tớ ở nhà?Tớ thì cậu nên làm đi!Tôi sẽ không khóc, không đời nào. Tôi sẽ không làm một điều không phù hợp như thế. Tôi không thấy buồn, và nhất là tôi không muốn cho cô thấy cảm xúc ấy. Cô không lộ ra vẻ buồn rầu, thì chẳng có ai thích hợp để làm điều này thay cô ấy lại cuộc trò chuyện, làm gì tiếp theo đây?Á, chủ đề đã thay đổi! Cậu vừa định khóc à? Tiếp theo tớ sẽ đi mua dây đời nào tớ sẽ khóc. Dây thừng?Ồ, ra là cậu có khả năng lên tiếng trong một điệu bộ men lỳ. Cậu có thể cố gắng làm cho tim tớ đập nhanh hơn chứ? Phải, dây thừng. Để tự lại mất công đi quyến rũ một người sẽ chết sớm thế? Để tự tử?Tớ đã nghĩ rằng tự tử thì cũng ổn thôi - để tự giết mình trước khi căn bệnh làm thế. Nhưng tớ không nghĩ mình có thể tự tử được nữa. Tớ sẽ chỉ mua dây thừng cho một trò đùa thôi. Nói về chuyện đó, Bạn-cùng-lớp-biết-bí-mật-kun thật kinh khủng! Đụng chạm kiểu đó thậm chí cũng có thể khiến tớ tự tử trò đùa? Hình như cuộc nói chuyện về việc cậu có tự tử hay không đã lộn tùng phèo lên rồi. Giờ thì hãy chốt lại cuộc nói chuyện này ý - thế cậu đã có cô bạn gái nào chưa?Tớ không muốn nghe cụ thể cậu đã chốt lại việc này như thế nào đâu, nên thôi đừng có nói cô ấy trông như định nói điều gì đó, tôi giành lấy quyền chủ động và đứng dậy. Không nhìn thấy phiếu gọi món ở chỗ nào trên bàn, thành thử tôi phải gọi người phục vụ để hỏi về nó và cho thấy rằng chúng tôi sắp rời đi. Cô ấy lên tiếng đi thôi trong khi cười khúc khích, và cũng đứng ràng, cô ấy là kiểu người không kết thúc bất kỳ cuộc trò chuyện nào với sự hối tiếc cả. Đấy là một tính cách tiện lợi của mình mà cô đã tiết lộ. Tôi nghĩ từ giờ trở đi mình nên nắm thế chủ khi ra khỏi cửa hàng yakiniku, chúng tôi bèn vác cái bụng căng tròn của mình và đi ra ngoài, nơi cả hai bị hạ gục bởi ánh mặt trời chói chang đặc trưng của mùa hè. Tôi theo phản xạ nheo mắt lại. Thời tiết đẹp quá! Có lẽ tớ sẽ chết vào một ngày như thế. Tôi chẳng biết phải đáp lại những gì cô vừa thốt ra như thế nào nữa, có điều lúc này, làm ngơ cô ấy là cách hiệu quả nhất để chống lại cô, tôi quyết định như vậy. Từa tựa việc nhìn vào mắt một con thú hoang thì không tốt như thế nào - đây cũng là một cảm giác như tôi bắt đầu di chuyển về trung tâm thương mại rộng lớn nối liền với nhà ga sau cuộc thảo luận nhỏ - giá như chúng tôi có thể gọi nó là một cuộc thảo luận, có thể bạn đã đoán ra, hầu hết chỉ là cô ấy nói. Trung tâm khu nhà nổi tiếng bên trong khu thương mại bán đủ mọi loại vật dụng, có cả dây thừng có thể dùng để tự tử mà cô ấy mơ khi trung tâm mua sắm mà chúng tôi vừa đến với chỉ vài bước chân đang đông nghịt người, thì lại chẳng có lấy một mống ở khu bán dây thừng của trung tâm khu nhà. Dám chắc những người duy nhất chọn mua dây thừng trong một ngày có thời tiết đẹp như này sẽ là lái buôn, cao bồi, và các cô gái sắp lìa trẻ con nô đùa có thể nghe thấy từ đằng xa trong khi tôi so sánh kích cỡ những chiếc đinh cách cô ấy một khoảng, còn cô thì đang hỏi ý kiến của người bán hàng trẻ lỗi, em đang tìm một sợi dây thừng có thể dùng để tự tử, nhưng em thật sự không muốn bất kỳ vết thương ngoài da nào, vậy loại nào sẽ an toàn nhất cho trường hợp này ạ?Tôi nghe rõ mồn một câu hỏi được cất lên bởi cô gái đầu óc đang có vấn đề. Tôi quay lại để chiêm ngưỡng vẻ mặt rõ ràng đang hoang mang của người bán hàng, điều khiến tôi bật cười một chút. Sau đấy, tôi khó chịu khi nhận ra cô ấy đã thực hiện một trong số các trò đùa khác của mình. Một vật an toàn mặc dù để tự tử - đó là trò đùa mà cô ấy thực hiện. Người bán hàng và tôi đều bất ngờ và sửng sốt, nhưng một nụ cười hiện trên mặt tôi. Tôi lần lượt trả lại những chiếc đinh đủ loại kích cỡ vào hộp của chúng, rồi tiến lại gần người bán hàng và cô nàng mà chỉ cần nhìn vào tấm lưng tôi cũng có thể nói rằng cô đang lỗi. Cô ấy không còn sống được bao lâu nữa, cho nên đầu cô ấy hơi có vấn đề một không biết liệu người bán hàng có bị thuyết phục bởi lời nói chữa cháy của mình hay là anh ta có khó chịu không, thế nhưng anh ta bỏ mặc chúng tôi và quay trở lại với công lúc ấy tớ sắp sửa được nghe anh bán hàng giới thiệu về sản phẩm rồi. Đừng làm kỳ đà cản mũi nữa. Phải chăng cậu ghen tị với quan hệ thân thiết giữa tớ và anh bán hàng?Nếu đó có thể gọi là một mối quan hệ thân thiết, thì chẳng có ai lại nghĩ rằng tempura[9] làm từ cam cậu là gì?Tớ nói điều vô nghĩa đấy thế nên đừng có cố hiểu làm tôi nói thế vì nghĩ rằng nó sẽ khiến cô ấy bực mình, rất nhanh chóng, cô ấy bắt đầu phá lên cười một cách không cần thiết như mọi khi. Cô nàng có tâm trạng không hiểu sao lại trở nên tốt một cách bất thường, mau chóng cầm lấy sợi dây thừng và mua nó cùng một cái túi tote[10] có tấm hình con mèo dễ thương in trên đó. Sau đó tôi rời khỏi trung tâm khu nhà cùng cô ấy, người đang ngân nga và xoay tròn chiếc túi chứa dây thừng bên trong. Chính xác thì cô ấy vui vẻ tới mức nào mà để chúng tôi bị thu hút sự chú ý và hiểu nhầm của mọi người xung quanh khi ra khỏi trung tâm khu nhà kia chứ?Bạn-cùng-lớp-biết-bí-mật-kun, làm gì tiếp theo đây?Tớ chỉ đi loanh quanh theo cậu thôi, nên thực sự trong đầu tớ chẳng có nơi nào thế à? Có nơi nào cậu muốn đi không?Nếu phải chọn một nơi, tớ đoán đó là hiệu định mua sách ư?Không, tớ thích đi tới các tiệm sách ngay cả khi không có mục tựa như một câu tục ngữ của Thụy Điển cậu là gì?Tớ nói điều vô nghĩa đấy nên làm ơn đừng nghiêm túc suy nghĩ về nó, như cô ấy quả thật đang có tâm trạng tốt. Còn tôi đơn giản là thấy bực mình. Trong lúc biểu hiện các xúc cảm trái ngược, chúng tôi đi tới tiệm sách lớn cũng ở trong trung tâm mua sắm. Khi tới nơi, tôi bước về góc sách văn học hiện đại mà không bận tâm tới cô. Và cô cũng chẳng đi theo tôi. Được ban tặng cơ hội ở một mình lần đầu tiên sau một khoảng thời gian, tôi thỏa sức xem qua các cuốn sách bìa lúc mải mê với tấm bìa của vô số cuốn sách và đọc vô số đoạn mở đầu, thời gian trôi qua mà tôi không hay biết. Một cảm giác có lẽ thân thuộc với những ai yêu sách, nhưng có vẻ không phải cả nhân loại đều chia sẻ cùng một tình yêu cho chúng. Đó là lý do tôi cảm thấy đôi chút tội lỗi trong khi kiểm tra đồng hồ đeo tay, và ngó nghiêng quanh tiệm để kiếm cô ấy. Cô vừa mỉm cười, vừa đọc lướt qua một tờ tạp chí thời trang. Tôi nghĩ thật ngạc nhiên khi mà cô có thể tỏ ra vui vẻ ngay cả khi đọc lướt qua. Điều ấy tôi không thể làm lại gần cô, thế nhưng ngay trước khi tôi có thể gọi tên cô, cô đã phát hiện ra và nhìn về phía tôi. Tôi thành thật xin lỗi, tớ quên mất tính quá đi! Cơ mà, không sao. Bởi tớ đang đọc một cuốn sách suốt thời gian ấy. Bạn-cùng-lớp-biết-bí-mật-kun, cậu có chút hứng thú nào với thời trang không?Không. Tớ cho là mình không thực sự quan tâm mình mặc gì miễn là nó kín đáo và đơn nghĩ cậu sẽ nói vậy mà. Cho dù tớ rất hứng thú. Khi trở thành sinh viên đại học tớ sẽ chìm đắm trong thật nhiều rượu - đùa thôi, vì tớ sẽ chết sớm. Nhưng với mọi người, tốt gỗ quả thực hơn tốt nước sơn như cậu vừa sử dụng từ sai hoàn toàn ngó quanh nhưng không chú tâm quan sát thứ gì. Vì tôi nghĩ lời bình phẩm của cô có lẽ sẽ thu hút một vài sự chú ý. Vậy mà hình như chẳng có ai chung quanh để tâm dù chỉ một chút tới lời nói kỳ quặc của một cô nữ sinh cao trung ai trong hai đứa tôi mua thứ gì từ hiệu sách. Thực ra, chúng tôi cũng không mua bất cứ thứ gì sau đó. Rời khỏi tiệm sách, theo ý định bất chợt của cô, chúng tôi đi vào một cửa hàng trang sức và một cửa hàng kính mắt lọt vào mắt cô, nhưng chúng tôi ra khỏi cả hai chỗ mà không mua một món đồ nào. Rốt cục, thứ duy nhất mà cô đã mua là dây thừng và chiếc túi mệt vì cuốc bộ, như gợi ý của cô ấy, chúng tôi đi vào một cừa hàng cà phê có mặt khắp cả nước. Cửa hàng đông người, nhưng may mắn thay, chúng tôi vẫn có thể tìm được chỗ ngồi. Trong lúc cô ngồi xuống, tôi đi gọi đồ cho cả hai. Cô ấy muốn một một cà phê au lait[11] đá. Tôi bèn gọi cốc cà phê đá của mình cùng cà phê au lait đá ở máy đếm tiền, đặt chúng vào khay, và trở lại bàn của chúng tôi. Nếu bạn băn khoăn cô ấy làm gì trong lúc chờ đợi, thì cô đang viết vội viết vàng vào Nhật ký sống chung với bệnh tật bằng một cây cảm ơn. Bao nhiêu tiền vậy?Ổn mà, dù sao cậu cũng trả cho yakiniku rồi còn thực sự trả cho nó vì tớ muốn, nên không sao cả. Nhưng tớ đoán mình sẽ để cậu đối xử với tớ như phấn chấn đặt ống hút vào chiếc ly thủy tinh và nhấp một ngụm cà phê au lait. Có lẽ thể hiện sự sung sướng ở tất cả những gì nhỏ nhặt nhất quả thật là một điều phiền phức ở cô ấy. Tôi ngả mũ thán phục trước cô vì luôn luôn nhìn thứ gì đó một cách tích cậu có nghĩ chúng ta trông giống như một cặp với người khác không?Cho dù trông giống thì chúng ta cũng đâu có thật sự như thế, nên chuyện đó không quan cậu khô khan quá thể cậu nghĩ về điều ấy, bất cứ nhóm hai người khác giới nào cũng có thể là một cặp, và nếu chỉ từ vẻ bên ngoài, làm gì có ai có thể nói rằng cậu sẽ chết sớm chứ. Điều quan trọng không phải là quan điểm của mọi người, mà là bản chất. Không phải cậu cũng vừa mới nói vậy à?Đúng như mong đợi về Bạn-cùng-lớp-biết-bí-mật-kun, đang cười trong khi bắt đầu uống cà phê au lait, có thể nghe thấy âm thanh những bọt khí trồi lên khỏi chiếc ly của Bạn-cùng-lớp-biết-bí-mật-kun đã có bạn gái bao giờ chưa?Xong, thời gian nghỉ ngơi đã mà cậu đã uống tí cà phê đá nào ràng, cùng một mánh sẽ không hoạt động hai lần. Ngay lúc tôi toan đứng dậy, cô tóm lấy, nắm chặt tay tôi. Tôi muốn cô ấy đừng có ấn móng tay vào người tôi nữa. Có lẽ đây là sự trả thù của cô cho lúc tôi cắt ngang chủ đề ở quán yakiniku. Không muốn hứng chịu cơn thịnh nộ của cô, tôi lại nhẹ nhàng ngồi đây? Cậu đã có chưa?Ai mà về điều này, tớ cảm giác như mình không biết một điều gì về cậu lẽ thế, hừm. Tớ thật sự không muốn nói về bản thân sao?Tớ không muốn bị chóng mặt và gượng gạo thái quá khi nói chuyện về một điều không ai có hứng cậu lại cho rằng không ai có hứng thú?Là bởi tớ không để tâm tới mọi người. Tất cả mọi người đều giống nhau - suy cho cùng, con người về cơ bản là không để tâm tới bất kỳ ai ngoài bản thân họ. Đương nhiên, vẫn tồn tại những ngoại lệ. Ngay đến tớ cũng phần nào để tâm tới những người như cậu, những người đang đau đớn bởi các căn bệnh đặc biệt. Đó là lý do tớ thực sự không muốn nói về điều mà chẳng ai có lợi lộc gì từ phơi bày chúng trước cô - những ý nghĩ thường ngày của mình, những điều tôi cảm giác được xếp ngay ngắn trên mặt bàn như thể tôi đang nhìn vào đường vân của cái bàn ấy. Thứ lý luận này cũng vậy, đã bị bụi bám đầy ở một góc sâu thẳm trong con tim tôi. Hiển nhiên, là vì tôi chưa từng có một người bạn nào để bàn luận về điều quan tâm, cậu biết phủi đi lớp bụi khỏi lý luận của mình, suy ngẫm về những sự việc và ký ức liên quan tới nó, và thấy bản thân không thể nào hiểu được lời cô nói. Cuối cùng, tôi ngước nhìn lên lần nữa, và bắt gặp một khung cảnh làm mình ngạc nhiên. Dáng vẻ đầy sức sống của cô đang chuyển thành một cảm xúc duy nhất. Thậm chí tôi, kẻ chẳng biết gì về người khác, chỉ cần liếc qua cũng có thể nói rằng cô ấy đang cố gắng đến mức nào để kìm nén cơn giận của chuyện gì vậy?Tớ đang nói rằng mình quan tâm tới cậu đấy. Tớ sẽ không rủ ai đó ra ngoài đi chơi mà không quan tâm tới họ đâu. Cho nên đừng có làm tớ trông như một đứa tình, tôi quả thực không hiểu điều cô ấy đang nói. Lý do cô quan tâm tới tôi, và lý do cô giận dữ - tôi không hiểu được chúng. Và còn hơn thế nữa, tôi không có làm cô ấy trông như một đứa lần tớ tự hỏi liệu cậu có ngốc không, nhưng tớ không có làm cậu trông như một đứa ngốc, được lẽ đúng như cậu nói, nhưng tớ bị tổn thương đấy!Ahh, tớ hiểu rồi Xin chỉ xin lỗi mà chẳng hiểu ý nghĩa ẩn sau lời nói của cô ấy. Đây là phương pháp cực kỳ hiệu quả duy nhất để đối phó với những người đang tức giận, và tôi không muốn sử dụng nó. Và tôi thừa biết, cũng giống những người đang cáu giận khác, vẻ mặt cô bắt đầu dịu lại mặc cho đôi má vẫn đang phình cậu trả lời chính xác, tớ sẽ tha thứ cho sẽ chẳng vui lên khi nghe nó nói đi, vì tớ rất quan môi cô đã cong lên tự lúc nào. Tôi không muốn chống lại cô ấy, tôi không còn cách nào khác, và tôi là một kẻ tuân thủ, nhưng tôi không nghĩ mình đáng thương. Tôi đơn giản là một con thuyền tớ không nghĩ mình sẽ có thể nói đúng như mong đợi của sao, không sao hết - vậy, câu trả lời của cậu?Có lẽ từ khoảng hồi tiểu học trở đi, tớ đã không có bất kỳ ký ức nào về việc có bạn trí nhớ ư?Có lẽ cậu đúng là đồ lúc nghiêm túc nghi ngờ điều ấy, vì có khả năng biết đâu sự đau đớn từ một căn bệnh nan y ở tuổi của cô nhẹ hơn so với chứng mất trí nhớ, có thể câu nhận xét của cô đã có vài lời biện minh. Với ý định rút lại câu nói ban nãy, tôi tự mình giải thích với cô ấy, người có gương mặt dễ là tớ không có bất kỳ người bạn nào hết. Đó là lý do, ai đó kiểu như bạn gái mà cậu đang hỏi - tất nhiên là tớ chưa bao giờ cậu chưa baaaao giờ có bất kỳ người bạn nào sao? Không chỉ trong hiện tại?Phải, tớ không để tâm chút nào tới con người, bởi vậy cũng không ai để tâm đến tớ. Không phải đánh mất ai đó thật nhẹ mà cậu đã bao giờ muốn có bạn chưa?Chẳng biết nữa. Có lẽ có họ thì cũng vui đấy, thế nhưng tớ tin rằng giới hạn của một cuốn tiểu thuyết còn thú vị hơn đời thật đó là vì sao cậu luôn luôn đọc vậy. Nên điều này kết thúc cuộc nói chuyện nhàm chán của chúng ta về tớ nhé. Tớ chỉ hỏi vì phép xã giao thôi, nhưng còn cậu thì sao? Nếu cậu có bạn trai, thì thay vì giành thời gian với tớ, giành thời gian với cậu ấy sẽ tốt hơn đã có, nhưng gần đây bọn tớ chia tay ấy đáp mà không hề thất vọng, một chút cũng cậu sẽ chết sớm?Không. Tớ không thể kể cho bạn trai mình một điều như thế. Vì tớ thậm chí còn không kể cho bạn của do đâu mà cô lại công khai kể với tôi lúc đó? Tôi không muốn biết, và cũng không hỏi. Như mọi ấy, thì, à, cậu cũng biết cậu ấy đấy. Vì cậu ấy cùng lớp với chúng ta mà. Mặc dù cậu có lẽ sẽ không nhớ ra ngay cả khi tớ nhắc tới tên cậu ấy, wahaha. Cậu ta là, ừm, một người thật sự tuyệt vời để làm bạn, nhưng để làm người yêu thì ra có cả những người như có lấy một người bạn ngay từ đầu, tôi không biết điều thật sự là có. Đó là lý do tớ chia tay với cậu ấy. Tuyệt biết mấy nếu chúa gắn thẻ vào mọi thứ ngay từ lúc đầu. Kiểu như người này thì chỉ để làm bạn, còn người kia sẽ ổn khi làm người đoán điều ấy sẽ làm mọi thứ dễ dàng hơn cho mình. Song, dường như cho những người như cậu, chính sự phức tạp của mối quan hệ giữa con người mới khiến chúng thú phá lên cười nhiệt tình vào quan điểm của như cậu nói, nhỉ! Phải, có lẽ tớ tán thành với cậu, nên, tớ sẽ rút lại những gì mình nói về thẻ ban nãy. Dường như cậu rất hiểu tớ toan phủ nhận, nhưng lại ngừng lại. Tôi nghĩ có lẽ điều đó là đúng. Bởi lý do cho điều ấy xuất hiện trong tâm trí. Tôi hiểu cô là vì chúng ta đối lập?Cậu trái ngược với tớ, cho nên đó là vì sao cậu nghĩ về những điều tớ dường như không nghĩ nói một điều hơi bị sâu sắc đấy nhỉ, phải chăng đó là ảnh hưởng của tiểu thuyết?Chắc thực thì chẳng có nhu cầu hay kế hoạch nào cho chúng tôi để gặp gỡ người kia cả - như thể chúng tôi đứng ở hai cực đối lập tới vài tháng trước đây, điểm chung duy nhất giữa chúng tôi là thực tế chúng tôi học cùng lớp, và tiếng cười ồn ào của cô ấy sẽ thỉnh thoảng lại ùa vào tai tôi. Nó thật sự quá ồn ào, cho nên dù tôi không quan tâm đến mọi người, thì tên cô xuất hiện trong đầu tôi ngay lập tức khi nhìn thấy cô ấy trong bệnh viện. Thật ra nó mắc kẹt đâu đó trong tâm trí tôi - đó chắc chắn cũng là vì chúng tôi trái ngược nhấp một ngụm cà phê au lait, cô ấy vừa phấn khích khen ngon quá! cùng các ấn tượng phong phú khác về đồ uống. Tôi lặng yên uống cốc cà phê vẫn đen nguyên màu của có lẽ chúng ta thật sự đối lập nhỉ - khi ăn yakiniku ban nãy, cậu vẫn tiếp tục ăn karubi[12] và roosu[13] Dù trông có vẻ cậu định bắt đầu ăn ngon hơn tớ nghĩ, nhưng cuối cùng, thịt bình thường vẫn có vị tuyệt nhất. Chẳng phải tự nguyện ăn bộ lòng của động vật có vẻ như một điều mà ác quỷ sẽ làm sao? Hòa cả tấn đường và sữa vào cà phê cũng là điều mà một ác quỷ sẽ làm. Bởi nội cà phê không cũng đã hoàn hảo như sở thích ăn uống của cậu không hợp với của tớ tớ nghĩ không chỉ có thức ăn tôi nán lại tiệm cà phê thêm một giờ nữa. Những thứ chúng tôi tán gẫu trong thời gian đó vô cùng tầm phào. Cuộc sống, cái chết, bệnh tật, hay tương lai của cả hai - chúng tôi không nói bất cứ điều gì trong những thứ vào đó, cuộc trò chuyện phần lớn chỉ xoay quanh những điều cô nói về bạn cùng lớp. Tôi cố gắng tỏ ra quan tâm đến chúng, nhưng công sức của cô ấy gần như kết thúc trong thất quan tâm tới việc mình không phải người chỉ biết tới những câu chuyện tẻ nhạt tới mức nào, thì mức độ tôi quan tâm tới những sai lầm ngớ ngẩn và chuyện tình thuần khiết của bạn cùng lớp cũng như thế ấy. Cô chắc chắn đã nhận ra những cảm xúc của tôi vì tôi cũng không phải người có thể che giấu sự buồn chán của mình. Dẫu vậy, tôi có đôi chút hứng thú với biểu cảm của cô gái, người đang nói hết sức mình kia. Dù nếu là tôi, tôi sẽ không lãng phí thời gian hay công sức của mình như đến giờ về nhà - khi mà tâm trạng ấy, thứ tôi không biết rằng ai đã khơi mào, bắt đầu lan tỏa, tôi hỏi cô ấy về điều mà mình đã hứng tiện, cậu định làm gì với đoạn dây thừng đó vậy? Chắc cậu sẽ không tự tử đâu, phải không? Dù cậu có nói rằng nó dùng cho một trò sẽ thực hiện trò đùa nào đó, nhưng ngay cả khi nói thế, tớ sẽ không thể thấy kết quả, nên Bạn-cùng-lớp-biết-bí-mật-kun sẽ chứng kiến thay cho tớ nhé. Cậu biết không, tớ sẽ ám chỉ sợi dây thừng ở trong cuốn Nhật ký sống chung với bệnh tật, và rồi những người tìm thấy đoạn dây thừng sẽ hiểu nhầm rằng tớ đã lo lắng tới mức tự sát. Trò đùa là như vậy vị làm rồi, được rồi - tớ sẽ viết rõ ràng rằng đó thật ra là lời nói dối. Đưa họ lên sau khi ngã xuống vẫn tốt hơn cả, đúng chứ?Tớ chẳng có ai sẽ vui sướng vì điều đó đâu, nhưng có lẽ thế vẫn tốt hơn là không làm gì?Tôi thấy chán, nhưng tôi cảm thấy việc suy nghĩ của cô đi ngược lại của mình như mong đợi thật thú vị. Nếu là mình, tôi sẽ không vì phản ứng của những người xung quanh mà gây rối sau khi tôi chết tôi đi đến nhà ga từ quán cà phê, rồi lên được tàu mặc kệ biển người bằng cách nào đó, và trong khi vẫn đứng, thì đã về tới thành phố của chúng tôi sau khi chuyện trò đôi ba đều đi xe đạp đến nhà ga, cả hai đi tới bãi để xe miễn phí để lấy lại chúng, và sau khi đi bộ tới đâu đó gần ngôi trường của mình, bèn vẫy tay tạm biệt nhau. Cô nói, Hẹn mai gặp lại. Vì không có bất kỳ hoạt động nào của ủy ban thư viện vào ngày mai, có lẽ tôi sẽ không nói chuyện với cô, nhưng tôi vẫn đáp lại bằng một câu đường tôi đang về nhà bằng xe đạp vẫn là con đường như mọi khi - tôi tự hỏi mình còn có thể thấy nó bao nhiêu lần nữa đây. Huh? Thật kỳ lạ. Cho tới ngày hôm qua, nỗi sợ hãi rằng mình nhất định sẽ chết và biến mất đã quẩn quanh trong con tim tôi, thế mà giờ đây đã vơi đi ít nhiều. Có lẽ, bởi người con gái tôi gặp hôm nay tựa hồ cách xa khỏi cái chết, cái cảm giác về hiện thực rằng một ngày nào đó tôi sẽ chết đã vợi hôm đó, tôi bắt đầu hồ nghi liệu có phải cô ấy sẽ chết về đến nhà, đọc sách, ăn bữa tối mẹ nấu, tắm rửa, uống trà lúa mạch trong bếp, chào bố mừng bố về nhà, và trong lúc trở lại căn phòng của mình cùng suy nghĩ về việc đọc một cuốn sách khác, tôi nhận được một tin nhắn trên di động của mình. Về cơ bản tôi không sử dụng chức năng nhắn tin của điện thoại, nên tôi nghĩ thông báo có tin nhắn mới khá khác thường. Tôi trượt điện thoại lên và nhận ra đó là tin nhắn từ cô ấy. Bây giờ ngẫm lại thì, tôi nhớ rằng bằng hệ thống thành viên ủy ban thư viện và các thứ khác, mình đã trao đổi địa chỉ e-mail với nằm xuống giường và mở tin nhắn kia. Nội dung của nó như thế nàyCậu đã vất vả rồi!! Tớ thử nhắn tin cho cậu - cậu có nhận được không? Cảm ơn đã đi chơi với tớ hôm nay [peace sign] Tớ đã rất vui! [mặt cười] Tớ sẽ rất hạnh phúc nếu cậu đi chơi với tớ một lần nữa [mặt cười] Cho tới khi tớ chết, hãy tiếp tục thân thiết hơn nữa! Okay, chúc ngủ ngon! [mặt cười] Hẹn mai gặp lại!Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là tôi đã quên trả cô ấy tiền cho yakiniku. Mặc cho không thể làm vậy vào ngày mai, tôi sẽ không quên điều ấy, tôi ghi chú lại bằng chức năng notebook trong điện thoại của mình. Tìm cách trả lời đơn giản, tôi đọc lại tin thiết thường, thì tôi đã tiếp tục nhìn vào cho tới khi tớ chết - trò đùa đặc trưng của cô - nhưng tôi thấy thú vị hơn với phần đằng sau hiểu rồi, chúng tôi đang thân thử suy ngẫm về toàn bộ ngày hôm nay, và tôi cho rằng có lẽ chúng tôi thật sự đã thân thiết. Tôi định bụng nhắn tin cho cô ấy tất tần tật những gì đột ngột hiện lên trong đầu, nhưng rồi lại thôi. Tôi có cảm tưởng cô ấy sẽ thất vọng nếu tôi nói với nay, tôi cũng đã thấy hơi thú gửi cho cô, thứ được giam hãm sâu trong con tim mình, trong một tin nhắn - lời nói hẹn mai gặp chiếc giường của mình, tôi lật mở một cuốn sách bìa mềm. Người con gái trái ngược với tôi - tôi tự hỏi cô ấy đang làm thích[] Ảnh của thuyền sậy Yakinikutrong tiếng Nhật có nghĩa là thịt nướng Ai hay đi ăn nướng chắc biết món này v. Tiếng anh là all-you-can-eat, na ná như buffet tiệc đứng. Có lẽ là mấy đường vân trắng nổi trên lát thịt bò. Kobukuroruột hay bộ lòng của bò hoặc lợn. HachinosuDạ tổ ong dạ thứ hai trong dạ dày của bò. HorumonNôm na là nội tạng của bò đem nướng lên horumon trong tiếng Nhật có nghĩa là năng lượng. Funny boneLà một dây thần kinh đi qua khuỷu tay, đôi khi làm người ta có cảm giác bị giật điện. Tempuramột món ẩm thực của Nhật gồm các loại hải sản, rau, củ tẩm bột mì rán ngập trong dầu. Chữ tempura thường được viết bằng tiếng Nhật là 天ぷら, song cũng có khi được viết là 天麩羅Thiên Phu La hoặc 天婦羅 Thiên Phụ La, gần tương tự như những món tẩm bột chiên. Túi totelà một loại túi lớn có dây xách song song nhau nối từ hai bên thành túi. Cà phê au laitCà phê có sữa nóng thêm vào Karubi lườn bò còn được gọi là baraniku. Roosu chỉ là thịt bình thường dõi & Thanh chuyển trangBỏ theo dõibộ truyện nàyDanh sáchtheo dõiTheo dõitruyện này Xem lại Chương 1 Kimi no Suizou wo Tabetai Xem tiếp Chương 3 Danh sách các trang trực thuộc projectToàn VănMở đầuChương 1Chương 2Chương 3Chương 4Chương 5Chương 6Chương 7Chương 8Chương 9Chương 10Lời bạt Blog Radio 612 Cậu biết tớ yêu cậu, nên cậu muốn làm gì cũng được phải không? Tag ảnh bạn muốn là gì của tớ. ảnh bạn muốn là gì của tớ Blog Radio 612 Cậu biết tớ yêu cậu, nên cậu muốn làm gì cũng được phải không? Tag ảnh bạn muốn là gì của tớ Tác giả Nguyễn Thị Loan Giọng đọc Vy Cầm Có nên yêu lại người cũ? Blog Radio 478 Chúng ta đã từng là người đặc biệt của nhau Tựa lưng vào phố thị mỗi lần thấy chênh vênh Người yêu cũ nghe thật xót xa – Cậu hẳn là biết, tớ yêu cậu, đúng không? Tôi bối rối, không biết trả lời thế nào, đã nghe tiếng Phong đều đều cất lên tha thiết – Tớ chấp nhận ở bên cạnh cậu suốt mấy năm trời sau khi Quang ra đi, lựa chọn việc chôn giấu tình cảm của mình dành cho cậu, chỉ vì tớ sợ nếu tớ nói ra, tớ sẽ đánh mất cả cậu. Bạn đang xem Hình ảnh bạn muốn làm gì của tớ *** Bạn thân mến! Tuần trước chúng ta đã lắng nghe phần 1 của truyện ngắn Ngoảnh lại nhìn anh của tác giả Nguyễn Thị Loan. Câu chuyện về ba người bạn học chung trường, chung lớp và cả hai chàng trai cùng yêu chung một người. Quang với Hoài từng yêu nhau cho đến khi Quang theo gia đình định cư ở nước ngoài. Còn Phong lại ở bên cạnh Hoài suốt 10 năm với tư cách bạn thân. Ngày Quang trở về, Hoài sẽ chọn con tim hay lắng nghe lý trí? Chúng ta hãy lắng nghe phần 2 của truyện ngắn Cậu biết tớ yêu cậu nên cậu muốn gì cũng được phải không? Nghe phần 1 tại đây. Đến bảy giờ, Phong chở tôi đến chỗ Quang đã hẹn. Khi nhìn thấy bàn tay tôi và Phong đan chặt vào nhau, ánh mắt Quang tối lại. Tôi và Phong ngồi vào chỗ, bắt đầu những cuộc nói chuyện không đầu không cuối với Quang. Suốt bữa ăn, tôi hầu như cúi gằm mặt, tránh nhìn thẳng vào Quang. Những câu trả lời cũng ậm ừ, nhát gừng, hầu như là Phong tiếp chuyện. Dù vậy, tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt bỏng rát của Quang chiếu lên người, nhất là những lúc Phong cố tình nắm lấy tay tôi xiết nhẹ. Đang ăn, tôi nghe giọng Quang khàn khàn – Hai người yêu nhau lâu chưa? Tôi ngước lên nhìn Quang, lúng búng mãi không thốt lên lời. Phong liếc tôi, rồi mỉm cười thật tươi – Cũng mới thôi. Bọn tớ cũng định hôm nào gặp cậu sẽ thông báo. Quang im lặng, không hỏi gì nữa chỉ có ánh mắt là vẫn dán chặt vào cơm trong miệng đột nhiên trở nên nhạt thếch, tôi khó khăn nuốt xuống. Bữa cơm kết thúc trong sự gượng gạo. Quang bước đi sau khi để lại lời chào cùng ánh nhìn đau đáu khiến tôi phải quay mặt đi lảng tránh. Phong đưa tôi về nhà, đến cổng cậu vuốt tóc tôi – Cậu ổn chứ? Tôi khẽ gật đầu. Phong lại tiếp – Không giận khi tớ tự biên tự diễn chứ? – Không. Cám ơn cậu. Nếu không có cậu hôm nay, tớ cũng không biết phải đối diện với Quang như thế nào nữa. Phong thở dài, rồi đột ngột ghé sát mặt tôi đặt lên một nụ hôn phớt thật nhẹ. Tôi giật mình, tròn mắt quên cả việc đẩy Phong ra. Cậu nắm lấy tay tôi, rồi nhìn thật sâu vào mắt tôi – Cậu hẳn là biết, tớ yêu cậu, đúng không? Tôi bối rối, không biết trả lời thế nào, đã nghe tiếng Phong đều đều cất lên tha thiết – Tớ yêu cậu, thậm chí còn trước cả Quang. Nhưng cũng chính vì yêu cậu, tớ chấp nhận đứng bên cạnh khi người cậu lựa chọn là Quang. Tớ chấp nhận ở bên cạnh cậu suốt mấy năm trời sau khi Quang ra đi, lựa chọn việc chôn giấu tình cảm của mình dành cho cậu, chỉ vì tớ sợ nếu tớ nói ra, tớ sẽ đánh mất cả cậu. Nhưng sau hôm nay, tớ nhận ra một điều, nếu tớ không nói ra mà cứ giữ mãi trong lòng, có lẽ sau này tớ sẽ không còn cơ hội để nói với cậu ba từ này nữa. – Tớ…-tôi ấp úng – Không cần phải trả lời tớ. Ở bên cậu suốt bao nhiêu năm, chẳng lẽ tớ chưa hiểu cậu? Tớ chỉ muốn cậu biết, tớ yêu cậu và luôn bên cạnh cậu, ủng hộ cậu, Cho dù cậu quyết định như thế nào đi nữa, tớ cũng vẫn ủng hộ- Phong đưa tay lên, áp vào má tôi, hơi ấm từ bàn tay truyền vào má , lan thẳng vào tim tôi khiến tôi áy náy. Phong mỉm cười – Khuya rồi, chúc ngủ ngon. Tớ về đây. Nói rồi, Phong quay xe phóng đi, dù rất nhanh, tôi vẫn thoáng thấy có nét buồn không hề che giấu trên gương mặt và cả trong ánh mắt. Quay trở về phòng, tôi nằm vật ra chuyện đến đột ngột khiến tôi rối trí. Chợt điện thoại rung lên, dòng tin nhắn của Quang hiện ra trước mắt “ Cậu và Phong, thật sự đang yêu nhau sao?” Tôi cầm lấy điện thoại, ngón tay dừng thật lâu trên bàn phím rồi mãi mới bấm được một chữ “uh” đơn giản. Màn hình lại sáng lên “ Cậu đang nói dối” “ Tớ không có lý do gì để nói dối cậu cả” “Có. Đó là cậu vẫn còn yêu tớ, và vẫn chưa tha thứ cho tớ” “ Chúng ta xa nhau đã bao nhiêu năm rồi. Cậu nghĩ, tình yêu thời trẻ con có thể kéo dài đến mức ấy sao” “Tớ tin, vì đến giờ, tớ vẫn còn yêu cậu. Đó cũng là lí do tớ trở lại đây” Tôi sững lại. Lý trí bảo tôi đừng tin tưởng, nhưng con tim tôi lại hoang mang đập rộn. Tôi úp điện thoại xuống gối, không trả lời nữa. Kéo chăn trùm kín lên mặt, tôi cố gọi giấc ngủ về để xoa dịu những cơn sóng đang cuộn trào trong lồng ngực. Những ngày sau với tôi trôi qua trong mơ hồ. Phong nhận đưa đón tôi mỗi buổi tan làm, còn tôi cố gắng tránh mặt Quang càng nhiều càng tốt. Những tin nhắn Quang nhắn cho tôi, tôi cố gắng phớt lờ, hoặc trả lời càng ít càng càng như vậy, tôi càng thấy mình ích kỉ, những rối rắm trong suy nghĩ ngày một nhiều. Đến một ngày, tôi nhắn tin hẹn gặp Phong. Vẫn chỗ hẹn quen thuộc, vẫn làn gió mát lạnh thổi tung tóc, tôi quay sang Phong dứt khoát – Chúng mình yêu nhau nhé! Phong nhìn tôi, trong mắt ngập tràn những cảm xúc không tên. Một lúc sau, anh mới mở lời – Cậu chắc chắn chứ? Nên nhớ, nếu cậu gật đầu, có nghĩa cậu sẽ không có cơ hội để hối hận nữa đâu. Tôi lắc đầu – Không hối hận. Tớ biết, tớ làm thế này là rất ích kỉ. Nhưng, tớ nghĩ kĩ rồi, cho bản thân, cho hai đứa mình một cơ hội có khi là một điều tốt. Nói rồi, tôi lồng bàn tay mình vào tay Phong xiết chặt. Phong thoáng ngẩn người, rồi cũng xiết lấy tay tôi. Hai đứa tôi cứ thế, đứng trong cơn gió lộng từ bờ sông thổi vào, cho dù không nói lời nào nhưng cũng đủ hiểu đối phương đang nghĩ gì. Tôi hít một hơi thật căng lồng ngực, tự dặn lòng từ bây giờ đừng nên yếu đuối. Những ngày sau đó, tuy đã chính thức đổi từ bạn thân thành người yêu, nhưng tôi và Phong vẫn như trước. Có lẽ bởi vì suốt mười năm qua, Phong đã luôn ở cạnh, quan tâm và chăm sóc cho tôi, chưa từng thay đổi. Còn tôi, cũng bắt đầu học cách giao bản thân mình cho Phong, học cách mở lòng và tin tưởng vào tình yêu của một người con trai khác ngoài Quang. Tôi học cách quen với những vòng ôm đầy ấm áp của Phong, những nụ hôn phớt lên trên má, trên trán. Tôi biết, Phong hiểu tôi chưa sẵn sàng, nên cậu không bao giờ bắt ép tôi làm những gì tôi không muốn. Nhưng Phong càng tốt, càng tâm lý và thấu hiểu, chỉ càng khiến tôi thêm áy náy… Cuối tháng, phòng tôi tổ chức liên hoan. Khi mọi người đã yên vị vào chỗ, chợt Quang xuất hiện. Tất nhiên, cả phòng tôi đều hoan nghênh, chỉ có tôi là bối rối. Quang ngồi đối diện với tôi, như có như không hỏi thăm vài câu giống như một người đồng nghiệp bình thường. Mọi người trêu đùa nhau thoải mái, có người bạo gan hỏi thăm Quang – Sếp đã có người yêu chưa vậy? Quang mỉm cười, ánh mắt không biết vô tình hay cố ý chiếu lên tôi – Tôi đang yêu một người, nhưng chỉ tiếc là cô ấy đã có người yêu. Lập tức xung quanh mọi người nhao nhao lên hỏi – Cô ấy là người như thế nào? Sếp quen lâu chưa? Quang vẫn bình tĩnh đáp lời – Cô ấy là mối tình đầu của tôi. Ngày trước, chúng tôi chia tay vì tôi phải theo gia đình ra nước ngoài sinh sống. Tôi cũng trải qua vài mối tình, nhưng chẳng đi đến đâu, vì đến với ai tôi cũng đều so sánh với cô ấy. Sau này tôi mới biết, khi đã yêu sâu đậm một người, thì những người khác không thể nào thay thế. Chỉ tiếc là khi tôi nhận ra điều này thì đã quá muộn, cô ấy đã không còn đứng lại chờ tôi nữa. Nét buồn trong mắt Quang làm những đồng nghiệp nữ xung quanh tôi xuýt xoa, còn tôi cúi gằm mặt xuống bàn lảng tránh đôi mắt của có ai đó hỏi tôi – Hoài này, cậu với sếp là bạn cấp ba, thế cậu có quen người yêu đầu của sếp không? Miếng dưa chuột trong miệng tôi nghẹn lại làm tôi ho sặc sụa. Quang vội vàng rút cho tôi tờ giấy ăn và đưa tôi cốc nước. Mãi một lúc, tôi mới ngừng lại được. Trước ánh nhìn dò hỏi của mọi người xung quanh, tôi cười lấy lệ – Xin lỗi, mải ăn quá. Người yêu của sếp tớ làm sao mà quen được! Mọi người ồ lên tiếc nuối, còn Quang, tôi đọc thấy sự hờn trách đang dâng lên trong mắt. Anh vớ lấy cốc rượu trước mặt nhấp một ngụm, rồi nâng cốc lên bảo mọi người – Hôm nay là buổi đầu tiên tôi đi liên hoan với mọi người phòng mình, nên hôm nay mọi người cứ uống thỏa thích, tôi mời. Không say không về! Tôi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Quang nhưng dường như anh không còn để ý thấy anh vui vẻ đi đến cụng ly với từng người, những cốc rượu được anh rót thẳng vào cổ họng. Chẳng mấy chốc, Quang chuếnh choáng say, gương mặt đỏ lựng nhưng vẫn không thôi rót rượu. Tôi nhận thấy những ánh nhìn ái ngại từ đồng nghiệp đang chiếu vào Quang, cuối cùng chịu không nổi, tôi giơ tay chặn chai rượu anh đang định rót tiếp – Cậu say rồi đấy, thôi đừng uống nữa! Quang nhìn tôi, rồi đột ngột bật cười – Không sao, tớ say cậu có thể đưa tớ về mà! Tôi nói đúng không mọi người? Nói rồi, anh gạt tay tôi ra, tiếp tục uống. Cũng may, mọi người biết ý, nhấm nháy nhau ra về. Các đồng nghiệp bảo tôi – Cậu chịu khó đưa sếp về nhé. Dù sao hai người là bạn cấp ba, cũng thân thiết hơn bọn tớ chỉ là nhân viên. Nói rồi, họ kéo nhau về hết không để cho tôi từ chối. Tôi quay sang nhìn Quang đang nằm gục trên mặt bàn, rồi tiến lại lay khẽ – Dậy đi, tớ đưa cậu về. Cho tớ địa chỉ nhà cậu Tôi lay mãi, lay mãi mà Quang vẫn không dậy, đôi mắt chỉ hé ra nhìn tôi một lát rồi nhắm lại ngay. Tôi sốt ruột, lục điện thoại trong túi áo khoác của Quang ra, rồi bấm ngón tay Quang vào để mở khóa màn hình. Tôi mở danh bạ định tìm bạn bè, người thân của Quang gọi đến đón, chợt tim nhói lên khi thấy số điện thoại của mình được lưu đầy âu yếm “ My soul”. Tôi quẹt vội giọt nước đang chực trào ra khỏi mắt, cố trấn tĩnh rồi lướt tiếp xuống dòng phía dưới. Gọi điện thoại cho cô giúp việc nhà Quang hỏi địa chỉ xong, tôi đưa anh lên taxi. Quang vẫn say, anh ngủ ngon lành trên ghế, đầu dựa hẳn vào vai tôi còn tôi đầu óc thì hỗn độn. Đến nơi, tôi dìu Quang xuống xe, rồi bấm chuông cửa. Cô giúp việc chạy ra, cùng tôi dìu Quang vào vả mãi mới đưa được anh vào giường, cô giúp việc bước ra ngoài pha cho anh cốc nước chanh giải rượu, còn tôi định đứng dậy ra về. Vừa đứng lên, bàn tay tôi bị anh nắm chặt, tiếng anh khàn đục thoát ra khỏi cổ họng – Đừng đi, đừng rời xa anh! Tôi sững lại, tráitim nhói lên từng đợt. Chợt điện thoại trong túi rung lên, tin nhắn của Phong kéo tôi về thực tại “Cậu đang ở đâu đấy? Đã ngủ chưa?” Tôi cúi xuống, gỡ tay Quang ra rồi bước thật nhanh ra khỏi phòng anh. Tôi hít một hơi thật sâu, rồi trả lời tin nhắn “Quang say rượu, Tớ đưa cậu ấy về. Giờ cậu tới đón tớ được không?” Im lặng một lúc, không có câu trả lời. Khi tôi tưởng Phong sẽ không đáp lại nữa, điện thoại lại rung lên “Có nhiều lúc, cậu chân thật đến tàn nhẫn” “Tớ không muốn giấu diếm chuyện gì với cậu cả” “Nhắn địa chỉ cho tớ, tớ qua bây giờ đây” Tôi bước xuống cổng nhà Quang, đứng dựa người vào tường ngắm cây ngọc lan trong sân đang nở hoa trắng muốt. Loài hoa tôi ưa thích được Quang trồng dày đặc trong tiếc, mỗi người chúng tôi bây giờ đã có một cuộc sống riêng với những quyết định của riêng mình. Đứng ngẩn người một lúc, một chiếc xe máy đỗ xịch trước mặt tôi – Cậu đứng đây lâu chưa? Có lạnh không? Tôi không trả lời, áp mặt vào lồng ngực của Phong. Anh hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ trong chốc lát, Phong đã vòng tay ôm tôi thật chặt, bàn tay vuốt nhẹ tóc tôi. Tôi ngồi sau lưng Phong, gió đêm mát rượi thổi tung tóc còn lòng tôi thì hỗn độn… Sáng hôm sau, tôi tới công ty với đôi mắt thâm quầng sau một đêm mất mới bước vào thang máy, tôi giật mình khi Quang cũng bước vào theo. Cửa thang máy vừa đóng lại, Quang đã ghì chặt lấy tôi, giọng khàn như sắp vỡ – Tớ không làm được! Nhìn thấy cậu và Phong bên nhau, tớ không thể chịu đựng được! Tớ không tin cậu không còn chút tình cảm nào với tớ, tớ sẽ làm tất cả để giành lại cậu! Tôi giãy dụa, cố gỡ mình khỏi tay Quang – Buông tớ ra! Đang ở công ty, đừng để cho người khác nhìn thấy! – Càng tốt. Cứ để họ thấy, để cho họ biết rằng tớ yêu cậu. Tớ còn muốn cho cả thế giới biết điều này cơ – Quang bướng bỉnh. Xem thêm Cách Nướng Cá Basa Giấy Bạc Đánh Thức Vị Giác, Cách Làm Cá Saba Nướng Giấy Bạc Đánh Thức Vị Giác Tôi giận dữ, giọt nước mắt không kìm được rớt ra khỏi khóe mắt lăn dài trên má – Cậu nói yêu tớ, nhưng lúc nào cậu cũng tự làm theo ý mình, chưa bao giờ tôn trọng cảm xúc hay suy nghĩ của tớ. Ngày xưa khi cậu ra đi cũng vậy, bây giờ cũng vậy! Quang sững sờ, rồi buông tôi ra. Tôi gạt nước mắt, hít một hơi thật sâu rồi cố dùng giọng bình tĩnh nhất nói với Quang – Chuyện tớ với cậu đã là quá khứ rồi, bạn trai hiện tại của tớ là Phong. Tớ mong cậu tôn trọng cả tớ và Phong. Vừa lúc đó, cửa thang máy mở ra, có thêm một vài người bước vào từ tầng vội vàng bước ra, dù chưa đến văn đẩy cửa, bước ra cầu thang bộ. Đi được vài bước, tôi ngồi sụp xuống, nước mắt tuôn ra như mưa. Tôi ngồi ôm gối, vòng tay tự ôm lấy mình, cố nuốt từng tiếng nấc ngược vào trong tim… Mất một lúc để bình tĩnh lại, tôi mới bước lên phòng. Tôi đeo đôi kính đen to che kín đôi mắt đã sưng húp vì khóc, đeo cả khẩu trang che cái mũi đỏ như quả cà chua rồi nói dối mọi người là đang bị đau mắt đỏ. Thật may, mọi người tưởng thật, chị trưởng phòng còn cho phép tôi nghỉ một ngày. Tôi không từ chối, quả thật, tôi cũng chẳng còn tâm trạng để làm việc ra khỏi công ty, đi lang thang trên phố. Điện thoại trong túi reo vang, tôi rút ra, tên Quang hiện lên sáng lấp lánh trên màn hình điện thoại. Tôi bấm im lặng, mặc kệ màn hình hết tối rồi lại sáng. Một lúc sau, điện thoại tôi rung lên báo có tin nhắn. Tôi mở ra, là Phong “Đang làm gì thế? “ Bỗng nhiên nỗi tủi thân ghê gớm tự nhiên dâng lên dày đặc trong lòng. Tôi nhắn tin cho Phong “Đưa tớ đi đâu đó đi, càng xa nơi này càng tốt” “Nhắn tớ địa chỉ, tớ qua ngay” Sống mũi tôi cay cay. Phong lúc nào cũng thế, không cần hỏi lý do, chỉ cần biết tôi cần là anh xuất hiện. Lần này cũng vậy, Phong không hỏi gì nhiều, chỉ lặng lẽ đèo tôi về quê thăm bà nội. Khi chiếc xe máy rẽ vào cánh cổng làng bám đầy rêu xanh, tôi hít căng lồng ngực mùi hương lúa ngậm đòng thơm phức, ngắm từng sóng lúa xanh mươn mướt dập dềnh theo gió, thấy lòng bình yên đến lạ. Bà nội thấy tôi về, nụ cười sáng bừng lên gương mặt nhăn nheo. Bà giữ tôi và Phong ở lại, tự tay nấu cơm cho tôi, còn nấu cho tôi nồi nước gội đầu thơm mùi hoa bưởi như ngày xưa tôi còn bé tí. Tôi nằm cuộn người, rúc đầu vào ngực bà, hít hà mùi hương thơm thơm mộc mạc của bà thấy yên bình đến lạ. Bà vừa vuốt tóc, vừa bảo tôi sớm lấy chồng đi, bà còn khen Phong vừa đẹp trai lại vừa ngoan mỉm cười, không đáp, chỉ vòng tay ôm chặt lấy bà, thấy sóng ngầm trong lòng dường như đã tan đi hết… Gần tối, Phong đưa tôi quay trở về thành phố. Tôi vòng tay ôm lấy Phong, hỏi – Không hỏi tớ hôm nay có chuyện gì sao? – Tớ biết, khi cậu muốn nói cậu sẽ tự nói cho tớ biết. Còn khi cậu đã không muốn, thì cho dù có hỏi thế nào cậu cũng giữ im lặng – Phong cười thật hiền. – Không sợ tớ làm điều gì có lỗi với cậu sao- Tôi đùa dai Phong hơi sựng lại một chút, rồi nói bằng giọng thật dứt khoát – Tớ tin cậu! Tôi bất ngờ, thấy tim mình đập mạnh. Cảm giác ấm áp cùng cảm kích dâng lên mãnh liệt trong không nói gì nữa, chỉ khẽ áp mặt vào lưng Phong, để mặc gió trên đường lùa vào tóc mát rượi… Sinh nhật Phong, tôi loay hoay học làm một chiếc bánh gato. Mười năm qua, sinh nhật tôi chưa bao giờ vắng mặt Phong, nên bây giờ tôi càng muốn làm một điều gì đó cho Phong. Chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt tôi đã ướm từ trước được bọc gói thật đẹp. Tôi nhắn tin cho Phong, hẹn anh tại quán cà phê quen thuộc. Gần tới giờ tan làm, màn hình máy tính của tôi lại hiện lên dòng tin nhắn của Quang “Tối nay, mình mời cậu đi uống cà phê nhé” “Xin lỗi, hôm nay tớ có hẹn với Phong rồi” “À, tớ quên mất, hôm nay là sinh nhật cậu ấy. Còn sinh nhật của tớ thi đã qua mất rồi, tiếc thật” Tay tôi dừng thật lâu trên bàn phím mà không biết phải gõ câu trả lời như thế tắt máy tính, đứng dậy ra về. Khi đứng dậy, tôi giật mình thấy Quang đang đứng ngoài cừa phòng nhìn tôi đăm đắm, trong đôi mắt nỗi buồn hiện rõ không hề che giấu. Tôi cúi mặt, xốc lại túi xách rồi lách mình bước qua Quang. Ngón tay anh móc vào tay tôi níu lại, nhưng rất nhanh lại thả ra. Tôi ngơ ngẩn bước ra thang máy, hoang mang dâng đầy lồng ngực. Đến giờ hẹn, tôi chuẩn bị chu đáo quà tặng Phong rồi bước lên xe nổ máy. Chợt điện thoại tôi réo vang, đầu bên kia vang lên một giọng nữ thật lạ – Xin lỗi, chị là bạn của cậu Quang phải không ạ? – Vâng, cho hỏi ai đấy ạ? – Tôi là giúp việc nhà cậu Quang. Hôm nay tôi xin phép về quê mà cậu ấy lại lên cơn sốt. Tôi chẳng có số điện thoại của bạn cậu ấy, có mỗi của cô, hôm trước cô đưa cậu ấy về tôi có xin số cô lưu lại. Giờ cậu ấy đang sốt cao, tôi chưa lên được ngay, cô làm ơn giúp tôi chạy qua nhà xem cậu ấy một lát được không ạ? Tầm mười giờ tối là tôi lên tới nơi rồi. Tôi ngập ngừng chưa biết nói sao, giọng cô giúp việc lại vang lên khẩn thiết – Cô làm ơn giúp tôi với, dù sao cô với cậu ấy cũng là bạn. Giờ cậu ấy có một mình ở đây, chỉ vài tiếng thôi là được. -Vâng được rồi, bây giờ tôi qua đây- Tôi gật đầu đồng ý. Cúp máy điện thoại, tôi nhắn tin cho Phong báo tối nay không đến được, nỗi áy náy dâng lên đầy trong ngực. Cô giúp việc đã nhắn cho tôi chỗ cô hay giấu chìa khóa dự phòng, nên tôi dễ dàng tìm được. Tôi mở cửa bước vào nhà, căn nhà tối om om. Tôi sờ soạng bật công tắc đèn, rồi hốt hoảng khi nhìn thấy Quang đang nằm xộc xệch trên ghế sô pha. Tôi bước lại gần, đặt tay lên trán anh. Cảm giác nóng rẫy xộc thẳng vào lòng bàn tay, tôi nhìn Quang, nhìn đôi môi khô nứt của anh chợt thấy xót xa. Tôi rót nước, rồi khẽ đánh thức Quang dậy. Anh he hé mắt, nhìn thấy tôi liền cất giọng trầm đục đầy mỏi mệt – Sao …cậu lại ở đây? Tôi không trả lời, chỉ nâng Quang dậy rồi ghé cốc nước sát miệng cho anh bảo Quang – Chờ một chút nhé, tớ nấu cho cậu bát cháo giải cảm. Cậu ăn rồi uống thuốc đi. Dứt lời, tôi đỡ Quang nằm xuống, rồi đi vào phòng tắm dấp ướt khăn mang ra đắp lên trán cho Quang. Vừa định đứng dậy, Quang đã cầm tay tôi kéo lại, đôi mắt sáng lên khi nhìn tôi – Cậu vẫn còn quan tâm tới tớ đúng không? Tôi gỡ tay Quang ra, nhẹ nhàng – Cậu nghỉ đi, tớ xuống bếp nấu cháo cho cậu. Cô giúp việc đang trên đường lên đây, tầm mười giờ cô ấy tới. Cậu ăn cháo xong, uống thuốc rồi ngủ một giấc là đỡ. Quang nghe lời tôi, nằm xuống ghế, trên môi nở nụ cười mãn nguyện. Còn tôi, bước vào bếp, nấu vội bát cháo tía tô giải cảm. Nấu xong, tôi bưng cháo lại gần Quang, bóc thêm ít thuốc hạ sốt và cảm cúm để sẵn bên bảo Quang – Cậu ăn đi, còn uống thuốc. Để lâu bệnh ngấm vào người là mệt lắm đấy! Quang bưng bát cháo lên, vừa ăn vừa nhìn tôi cười. Chợt Quang hỏi tôi – Cậu …sẽ không bỏ đi bây giờ chứ? Tôi hơi sững lại, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh của Phong. Tôi quay lại nhìn Quang, trong ánh mắt của anh pha trộn sự chờ mong xen lẫn cả sự sợ hãi mơ hồ khiến tôi nghẹn lại. Tôi lắc đầu bảo Quang – Cậu ngủ đi, tớ sẽ ở đây. Khi nào cô giúp việc của cậu lên đến đây, tớ mới về. Dù sao, cậu đang ốm thế này cũng không thể ở một mình được. Quang nhìn tôi, đôi môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Anh nằm xuống ghế, khẽ nhắm mắt lại. Tôi thay một lượt khăn ướt đắp trán cho Quang, rồi bưng bát cháo vào bếp rửa sạch. Xong đâu đấy, tôi quay trở ra, ngồi xuống ghế cạnh Quang. Điện thoại trong túi rung lên, dòng tin nhắn của Phong hiện lên trên màn hình điện thoại “Cậu đã sắp xong việc chưa?” “Một lúc nữa. Cậu cứ về nhà đi. Khi nào xong, tớ sẽ qua nhà cậu”- Tôi nhắn tin đáp lại “Uh. Tớ chờ” Tôi cất điện thoại, ngả người dựa lưng vào sang Quang, tôi thấy anh đang nhắm mắt, hơi thở đều đều chắc là đã ngủ. Tôi cũng nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, cơn buồn ngủ kéo đến, rồi tôi chìm dần vào giấc mơ chập chờn. Trong cơn mơ màng, mơ hồ cảm giác thật ấm lướt trên môi nhưng tôi không sao mở nổi mắt. Cho đến tận khi cô giúp việc của Quang đánh thức tôi dậy, tôi mới mở choàng mắt ra. Nhìn sang bên cạnh, Quang vẫn ngủ rất say. Tôi chào cô giúp việc rồi đứng dậy ra về. Dừng lại trước cổng nhà Phong, tôi nhìn lên tầng hai, ánh đèn trong phòng vẫn còn sáng, loáng thoáng nhìn thấy bóng Phong đang ngồi bên bàn làm việc. Tôi rút điện thoại gọi cho Phong – Tớ đang ở cổng nhà cậu. Xuống đi! Rất nhanh, Phong xuất hiện trước mặt. Anh vuốt những giọt nước mưa đang đọng trên mặt tôi rồi chở tôi ra quán cà phê quen thuộc. Đến quán, tôi đặt chiếc bánh lên bàn, thắp nến rồi tặng quà cho Phong. Khi nghe tôi nói, đây là chiếc bánh do tự tay tôi làm, gương mặt Phong bừng sáng. Tôi háo hức bảo Phong – Cậu ăn thử đi. Lần đầu tiên tớ làm bánh đấy! Phong gật đầu, rồi xúc thử một thìa bánh vào miệng. Tôi thấy Phong hơi nhăn mày, nhưng chỉ sau đó Phong cười rất tươi – Ngon lắm! – Vậy tớ cũng thử một miếng!- Tôi cầm thìa định vươn về phía chiếc bánh, Phong đã gạt ra, nháy mắt – Không cho, cái bánh này cậu làm cho tớ, nên chỉ tớ mới được ăn! Phần còn lại tớ mang về, mai ăn tiếp. Ai bảo cậu tặng bánh muộn quá! – Đồ keo kiệt!- Tôi bĩu môi. Phong cất chiếc bánh vào hộp cẩn thận rồi quay sang ướm chiếc áo tôi mua tặng lên người. Sau đó, anh lồng những ngón tay mảnh khảnh vào tay tôi, nụ cười nở rộ trên gương mặt – Cảm ơn cậu. Đây là sinh nhật hạnh phúc nhất tớ từng có! Tôi cũng cười, nghe ấm áp dâng dần lên trong ngực… Bạn vừa lắng nghe phần 2 của truyện ngắn Ngoảnh lại nhìn anh của tác giả Nguyễn Thị Loan. Quang đã tiết lộ lý do trở về là vì vẫn còn tình cảm với Hoài, trong khi đó Hoài vẫn cố gắng tỏ ra thật hạnh phúc khi ở bên Phong. Đó là tình yêu hay chỉ là sự gượng ép? Liệu Quang có cố gắng nắm lấy tay Hoài một lần nữa không? Chúng ta hãy cùng đón nghe phần tiếp theo của truyện ngắn. Blog Radio được công chiếu lúc 21h thứ 6 hàng tuần trên kênh Youtube và phát lúc 0h đêm thứ 6 trên website Hãy nhấn đăng ký và nhận thông báo để không bỏ lỡ những chương trình mới nhất nhé. Đừng quên nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của bạn. Tag ảnh bạn muốn là gì của tớ Hỏi đáp – Tags ảnh bạn muốn là gì của tớ Thế Nào Là Từ Ghép Lớp 6 Cùng Herbalife Bắt Kịp Xu Hướng Sử Dụng Dinh Dưỡng Tế Bào Sự Điện Li Là Gì, Phân Loại Chất Điện Ly Mạnh Và Chất Điện Li Yếu – Hoá 11 Bài 1 Bài 18 Em Ôn Lại Những Gì Đã Học “Sóng Thần” Trong Tiếng Anh Là Gì Định Nghĩa, Ví Dụ Anh Việt Phân Bón Hóa Học Là Gì? Thành Phần Hóa Học Của Phân Bón Và Cách Điều Chế Phân Bón Hóa Học – Hóa 11 Bài 12 Giới Từ Chỉ Thời Gian Prepositions Of Time Tôi là Nguyễn Văn Sỹ có 15 năm kinh nghiệm trong lĩnh vực thiết kế, thi công đồ nội thất; với niềm đam mê và yêu nghề tôi đã tạo ra những thiết kếtuyệt vời trong phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ, sân vườn… Ngoài ra với khả năng nghiên cứu, tìm tòi học hỏi các kiến thức đời sống xã hội và sự kiện, tôi đã đưa ra những kiến thức bổ ích tại website Hy vọng những kiến thức mà tôi chia sẻ này sẽ giúp ích cho bạn! Nghe gì? - Chẳng ai có thể yêu mãi một người không yêu mình. Trong tình yêu không có ai đúng ai sai, chỉ có yêu hay không yêu và cậu không chọn tớ. Vậy tớ dừng lại ở đây cậu nhé. Tớ sẽ không đi theo sau cậu nữa, tớ sẽ chờ cậu ở phía trước. Có duyên chúng ta sẽ gặp lại, nếu không thì chúng ta mãi chỉ là hai đường thẳng song đang xem Bạn muốn là gì của tớGửi cô nàng Kim Ngưu tớ quen nhau cũng đã lâu rồi cậu nhỉ, gần hai năm rồi. Và cũng ngần ấy thời gian tớ yêu đơn phương cậu. Cậu biết tớ có tình cảm với cậu nhưng ngày càng lạnh nhạt với hôm nay tớ quyết định dừng lại ở đây. Tớ cũng không biết về sau tớ có hối hận vì quyết định của ngày hôm nay hay không nhưng dừng lại ở đây sẽ tốt cho cả hai cậu nhỉ?Cậu à, yêu cậu tớ cũng đã cố gắng rất nhiều. Tớ thay đổi cái tính nóng nảy của mình đi hòa đồng với mọi người, mở lòng mình nhiều hơn. Và tớ biết yêu đơn phương một người con gái là như thế nào. Xa cậu tớ nhớ cậu nhiều lắm nhưng không thể làm gì khác hơn được vì tớ là bộ đội mà đâu phải muốn cái gì là thêm Xem Tử Vi Trang Chủ - Kênh Tử Vi Trang ChủNhớ cậu tớ chỉ biết lặng lẽ vào trang cá nhân của cậu dõi theo cậu nó như một thói quen của tớ vậy. Mỗi khi cầm điện thoại lên lại xem cậu có online nói chuyện đâu nhưng thấy nick cậu sáng tớ thây vui vì biết cậu vẫn ổn rồi lặng lẽ offline. Tớ chỉ biết lặng lẽ dõi theo cậu vậy thôi, vì tớ biết nói nhớ thương cậu quá nhiều rồi nói nữa liệu có tốt vì vậy nên tớ chọn im lặng. Sự im lặng nó vượt lên trên tất cả cậu yêu cậu nhiều vậy vì tớ nghĩ yêu chân thành sẽ được đáp lại bằng sự chân thành nhưng có lẽ tớ sai rồi. Cuối cùng tổn thương nhất lại vẫn là bao giờ cậu đặt vì trí của cậu vào tớ chưa. Chắc chưa bao giờ phải không? Nên cậu đâu có hiểu cảm giác yêu đơn phương một người là như thế nào. Cậu có hiểu cảm giác chờ đợi một người đáp lại tình cảm của mình mệt mỏi như thế nào không? Chẳng ai có thể yêu mãi một người không yêu mình. Chờ đợi thật sự mệt mỏi lắm, để rồi tớ nhận ra mình chẳng là gì trong trái tim cậu. Trong tình yêu không có ai đúng ai sai, chỉ có yêu hay không yêu và cậu không chọn thêm Bé Học Toán - Cộng Trừ Trong Phạm Vi 10, Toán Lớp 1 Cộng, Trừ Trong Phạm Vi 10Vậy tớ dừng lại ở đây cậu nhé. Cảm ơn cậu đã cho tớ biết yêu đơn phương một người là như thế nào. Tớ không trách cậu, vì cậu có những lý lẽ của riêng mình. Tớ sẽ không đi theo sau cậu nữa, tớ sẽ chờ cậu ở phía trước. Có duyên chúng ta sẽ gặp lại, nếu không thì chúng ta mãi chỉ là hai đường thẳng song song. Rồi sẽ có một người con gái cần tớ và yêu tớ một cách đúng cùng, tớ muốn hỏi cậu một cậu mà chưa bao giờ tớ dám CẬU, TỚ LÀ GÌ?Nguyễn Anh TuấnĐể những câu chuyện, tâm sự và phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Bạn đừng quên địa chỉ email Tớ biết rằng tớ thích cậu vàVí dụ, thay vì nói“ Cậu thật thô lỗ”, bạn có thể nói,“ Tớthấy rất buồn khi cậu đóng sầm cửa vì tớ có cảm giác như cậu không muốn nghe tớ”.For example, rather than saying,“You're so rude,” you could instead say,“I đó hẳn cũng là những gì tớ nghĩ nếu tớ là cậu. and that may as well be what I would have thought in your the times I pushed you away because I didn't want you to notice that I wasn't being một hồi, cậu ta nói,“ Tớ không muốn cậu nghĩ rằng tớ không thích là người vô a while he said,“I don't want you to think that I don't like being invisible. Tớ Muốn Ăn Tụy Của Cậu Tác giả Sumino Yoru Đôi nét về tác giả Sumino Yoruhiện đang sống tại thành phố Osaka. Anh bắt đầu sáng tác từ những năm học cấp ba vàTớ Muốn Ăn Tụy Của Cậu2015 cũng là tác phẩm đầu tay của anh. Tớ Muốn Ăn Tụy Của Cậuđã trở thành cuốn sách bán chạy nhất năm 2016 với lượng sách bán ra lên tới cuốn. Sách cũng nhanh chóng được chuyển thể thành phim điện ảnh vào năm 2017. Giới thiệu sách Tớ muốn ăn tụy của cậu là một câu truyện quá đỗi nhẹ nhàng, bởi câu truyện ấy đơn giản và giản dị như một cuốn nhật kí của một chàng trai kể về những tháng ngày thân thiện cùng một cô bạn mắc căn bệnh nan y chỉ còn sống được chưa đầy một năm . Tôi không biết về ngày mai của tôi người vẫn còn thời hạn, nhưng tôi đã nghĩ ngày mai của cô ấy người chẳng còn mấy thời hạn đã được hẹn trước . Cái lô-gíc xuẩn ngốc gì thế này. Tôi đã nghĩ quốc tế này sẽ ưu tiên trước sinh mệnh của một cô gái mà những ngày sống chẳng còn là bao. Đương nhiên, làm gì có chuyện như vậy. Đã không như vậy . Thế giới không phân biệt một ai. Nó không nương bàn tay tiến công bình đẳng ấy với bất kể ai, kể cả tôi người có một thân thể khỏe mạnh, hay cô ấy người sắp ra đi vì căn bệnh nan y . Các đoạn trích đoạn hay Cái gọi là sống ấy, chắc như đinh là việc khi ta đồng cảm lẫn nhau [ ] Thừa nhận một ai đó, yêu một ai đó, ghét một ai đó, niềm vui khi ở bên một người, rồi sự phiền muộn khi ở cạnh một người khác, nắm tay một ai đó, ôm một ai đó, ngang qua đời một ai đó. Đấy chính là sống. [ ] Vì có mọi người mà tôi biết mình có trái tim, vì họ chạm vào mà tôi biết mình có khung hình. Tôi có hình hài và vẫn đang sống được như này đều nhờ những thứ đó / Bởi thế, sống là một việc mang đầy ý nghĩa . Chỉ có vậy, tôi mới hoàn toàn có thể cảm nhận rằng không phải cô ấy đang nhìn vào cái chết, mà nhìn vào sự sống. Và chỉ có vậy, tôi mới có được cảm xúc trái tim nhỏ bé của mình trở nên nhẹ nhõm hơn. Tôi là một kẻ hèn nhát. Rõ ràng tôi đã biết nhưng đâu đó vẫn không hề gật đầu việc cô ấy sẽ chết Review sách Tớ muốn ăn tụy của cậu hay còn được biết với cái tên tiếng Nhật là Kimi no suizou wo tabetai, mới nghe tên có vẻ như nhiều bạn đã liên tưởng nó là một bộ anime điện ảnh kinh dị, máu me và đầy đáng sợ đúng không nào ? Nhưng thật ra nó chính là tựa của một bộ phim đau đớn thấu tận tâm can. Tưởng chừng máu me nhưng lại vô cùng thuần khiết, về những triết lý của tình bạn, của tình yêu và của xã hội mà đôi lúc đã quên mất . Tớ muốn ăn tụy của cậu Một khoảnh khắc đẹp của những con người chỉ vừa liên kết trái tim . Hai con người trọn vẹn trái ngược và độc lạ nhau liệu hoàn toàn có thể thân thiện với nhau hay không ? Liệu một cô gái mới mười bảy tuổi nhận ra rằng mình còn rất ít thời hạn để sống đã đương đầu với quốc tế ngày như thế nào ? Sumino Yoru đã mang đến một câu truyện thật đẹp về Yamauchi Sakura_nữ nhân vật chính và Shiga Haruki_nam nhân vật chính . Sakura là một cô gái năng động, vui tươi và hòa đồng. Trên môi cô luôn có một nụ cười rất tươi, nhưng phía sau cô luôn che dấu một nỗi đau đó là căn bệnh tụy của mình. Còn Haruki thì trái người trọn vẹn, cậu ấy luôn ngưng trệ, sống nội tâm, không kết giao bè bạn và yêu quý những cuốn sách . Haruki vô tình biết được về căn bệnh tụy của Sakura và từ đó hai người trở nên thân thiện hơn. Nói đúng mực hơn, Haruki là người duy nhất nắm giữ bí hiểm của Sakura. Và từ đây, họ khởi đầu khám phá nhau qua những lần đi chơi, đi ăn, đi du lịch và cả những lần ở bệnh viện nữa . Tình cảm lớn dần, nước mắt cũng nhiều hơn cả những nụ cười mờ nhạt. Những lời Sakura nói, luôn thấm sâu trong tâm lý tôi sau khi tôi đọc xong cuốn sách này . Thừa nhận một ai đó, yêu một ai đó, ghét một ai đó, niềm vui khi ở bên một người, rồi sự phiền muộn khi ở cạnh một người khác, nắm tay một ai đó, ôm một ai đó, ngang qua đời một ai đó. Đấy chính là Sống . Cuộc sống thực tế luôn vội vã, mọi người luôn chạy theo những danh vọng cuộc đời, mấy ai để ý đến những con người xung quanh đã từng quý giá đến mức nào. Chúng ta luôn đánh mất nhau như thế, đánh mất một người từng quan trọng, một người là niềm vui, là bình yên, là hạnh phúc. Cuộc sống trong thực tiễn luôn vội vã, mọi người luôn chạy theo những danh vọng cuộc sống, mấy ai chú ý đến những con người xung quanh đã từng quý giá đến mức nào. Chúng ta luôn đánh mất nhau như vậy, đánh mất một người từng quan trọng, một người là niềm vui, là bình yên, là niềm hạnh phúc .Sakura mặc dầu đau đớn với căn bệnh, đau đớn vì chỉ còn sống vài tháng nữa, đau đớn vì đã không còn được nở nụ cười rất tươi đó, nhưng cô vẫn can đảm và mạnh mẽ, vẫn kiên cường, vẫn liên kết trái tim cùng cậu bạn trái ngược với mình trọn vẹn. Cô ấy luôn mang một nguồn năng lượng tích tực cho những người xung quanh, vì cô biết, nếu không sống toàn vẹn thì cô sẽ hụt hẫng đến khoảng thời gian ngắn ở đầu cuối . Bồ, người chẳng cần những quan hệ bè bạn hay yêu đương đã chọn tôi . Không phải ai khác mà tôi đã được chọn . Lần tiên phong trong đời tôi biết được rằng, chỉ cần là bản thân mình thôi, cũng được người ta cần tới . Lần tiên phong trong đời tôi nghĩ rằng mình là duy nhất . Cảm ơn bồ . Với lối dẫn văn tự nhiên và phát minh sáng tạo, Sumino Yoru đã mang đến những xúc cảm tuyệt vời khi tôi đọc cuốn sách này, tôi tiếc cho đời sống đầu sắc tố của cô gái rạng rỡ Sakuru, tiếc cho tình cảm hai nhân vật dành cho nhau, tiếc cho cả thời hạn họ được ở cùng nhau quá ngắn. Họ chia tay nhau như vậy, một người phía bên quốc tế này, một người phía bên quốc tế khác luôn cầu chúc niềm hạnh phúc cho nhau . Và có lẽ rằng đau đớn hơn cả, đó chính là cách Sakura ra đi . Tôi đã nghĩ quốc tế này sẽ ưu tiên trước sinh mệnh của một cô gái mà những ngày sống chẳng còn là bao. Đương nhiên, làm gì có chuyện như vậy. Đã không như vậy . Thế giới không phân biệt một ai Tớ muốn ăn tụy của cậu Một câu truyện, mang lại cho tất cả chúng ta rất rất nhiều bài học kinh nghiệm, cách ta liên kết với một người, cách ta sống luôn vui tươi và tích cực, cách ta chọn đối lập với nỗi đau, can đảm và mạnh mẽ bước tiếp . Thông điệp cuốn sách Tớ muốn ăn tụy của cậu là một cuốn sách đẹp về tình bạn, về tình người; cũng mãi là bài ca đầy sức sống về việc sống tận lực, tận hiến, sống trọn vẹn từng phút từng giây; là sự khích lệ lòng tin của con người để lựa chọn những điều thật ý nghĩa với bản thân giữa cuộc đời muôn hình vạn trạng.

cậu muốn là gì của tớ